Chẳng lẽ Phương Hằng may mắn như vậy, lại có thể tìm được lối đi!?
Nhưng mà nàng nhớ là trước kia chính phủ đã chặn tất cả các lối đi rồi mà...
“Nhanh lên.”
Nguyễn Tử Doanh còn hơi ngây người, bị Phương Hằng đi phía dưới thúc giục, nàng không nghĩ nhiều liền đi theo, nhảy vào thông đạo phía dưới cùng Phương Hằng.
Phương Hằng nhanh chóng đóng lối vào phía trên, dẫn Nguyễn Tử Doanh đi thẳng vào bên trong.
“Bên ngoài tình hình như thế nào? Không có người đi theo chứ?”
“Ừm.”
Nguyễn Tử Doanh đi theo Phương Hằng về phía trước, đầu tiên là ngơ ngác gật đầu, sau đó nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc, lấy lại tinh thần, tiếp tục đuổi theo Phương Hằng dò hỏi như bắn súng máy.
“Chuyện của ngươi lại là gì? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
“Có phải vụ Con mắt của Albula mất tích tối hôm qua là do ngươi làm không? Nghi thức đó cũng có phải cũng liên quan đến ngươi?”
“Tại sao người của Hội cách tân lại đang tìm ngươi? Còn có Thịnh Đào nữa? Ngươi có biết bây giờ Thịnh Đào đang tìm ngươi không! Hắn là người của Hội cách tân, từ khi nào mà ngươi chọc vào tổ ong Hội cách tân vậy?”
“Thịnh Đào ra tay tàn nhẫn độc ác, tình hình hiện tại của ngươi cực kỳ nguy hiểm!”
“Tình hình ô nhiễm trên người ngươi hiện giờ sao rồi? Không được, tóm lại nơi này quá nguy hiểm, ngươi không thể ở lại đây lâu được, ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!”
Phương Hằng quay lại nhìn Nguyễn Tử Doanh.
Hỏi nhiều quá, hắn nhất thời không biết nên trả lời cái nào trước.
Tóm lại, vận may của phân thân zombie không tồi, vừa rồi đào ra một cái thông đạo dưới đất, đường đó còn thông với thông đạo dưới lòng đất lưu lại trước kia.
Sau đó, Phương Hằng lại nhờ La Húc giúp đỡ, kêu gọi cho một số người hầu vực thẳm gửi tin nhắn cho biên tập viên Nguyễn Tử Doanh, gợi ý nàng gặp mặt ở một trong những lối ra.
“E hèm, bình tĩnh, tóm lại đã xảy ra một vài chuyện, ta sẽ giải đáp từng câu hỏi của ngươi, nhưng mà hiện tại ta cần ngươi giúp đỡ, dù sao thì ta cũng là khách hàng của ngươi mà, đúng chứ?”
“Đó là điều đương nhiên, công ty Hải Tinh trước giờ luôn đặt khách hàng lên hàng đầu...”
Nguyễn Tử Doanh vừa mở miệng thì câu văn liền đến, vừa mở miệng vừa nói luyên thuyên, nhìn thấy bộ dạng thoải mái tự tại của Phương Hằng, nàng cũng bắt đầu cảm thấy ổn định tinh thần hơn.
“Đợi đã! Ngươi sớm đã có khả năng rời khỏi khu dân nghèo rồi phải không? Chắc không phải ngươi đang dẫn ta đi vào phong ấn bát giác đấy chứ? Đồ điên nhà ngươi, ta sẽ bị ô nhiễm đó!”
Nguyễn Tử Doanh nhanh chóng làm vài tầng phước lành tự nhiên.
“Đừng lo lắng, ta biết trên người ngươi có thứ đối phó được ô nhiễm, hơn nữa chúng ta hiện tại đang ở dưới lòng đất, có chút đề kháng với ô nhiễm ở bên ngoài.”
“Đồ điên nhà ngươi, ngươi phải trả thêm tiền.”
Nguyễn Tử Doanh cảm thấy Phương Hằng chính là một kẻ điên.
“Ngươi có biết không, Thịnh Đào, nhân vật đại diện của Hội cách tân đang tìm ngươi. Sức mạnh của hắn rất đáng sợ, vượt xa những gì chúng ta có thể đối phó bây giờ. Trước khi hắn tìm thấy ngươi, chúng ta có thể nghĩ cách đưa ngươi rời khỏi đây. Thế giới này quá nguy hiểm, ngươi đã trở thành kẻ địch của cả thế giới rồi, tốt nhất là ngươi không nên ở lại đây lâu hơn, ta sẽ tìm cách đưa ngươi đến một nơi an toàn, đợi ngày mai khi thời cơ đến ta sẽ đưa ngươi rời đi, này, ngươi sao không chịu nghe ta khuyên vậy...”
Nhìn thấy bộ dạng kích động của Nguyễn Tử Doanh, Phương Hằng không khỏi cắt ngang: “Ta biết Thịnh Đào, hơn nữa trước đó cũng từng giao đấu với hắn rồi.”
Nguyễn Tử Doanh ngây người nhìn Phương Hằng, những lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng nàng.
“Ngươi... ngươi nói cái gì cơ? Ngươi đã gặp Thịnh Đào rồi sao?”
Nguyễn Tử Doanh thực sự muốn hỏi tại sao hắn vẫn đứng ở đây tốt như vậy kể từ khi nàng gặp Thịnh Đào.
“Ừm, bọn ta đã đánh một trận. Vận may không tồi, Thánh đình đã xây dựng một ma pháp trận ở đây để đối phó với ác ma. Ta đã lợi dụng ma pháp trận đó để tạm thời phong ấn áp chế hắn rồi.”
Nguyễn Tử Doanh hoàn toàn choáng váng.
Nàng nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, vẻ mặt như không thể tin được.
Thấy Nguyễn Tử Doanh dừng lại, Phương Hằng cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tử Anh, “Làm sao vậy?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì cơ? Ngươi, ngươi, ngươi...”
Nguyễn Tử Doanh hoàn toàn phớt lờ những gì Phương Hằng nói về ma pháp trận của Thánh đình.
Trong đầu nàng chỉ có trọng điểm mà Phương Hằng đã nói.
Thịnh Đào?!
Hắn đã phong ấn áp chế người của hội cách tân rồi!
Người đi ra từ trò chơi sơ cấp đều khủng bố như vậy sao?
“Ừm, một loại phong ấn trấn áp, có sự trợ giúp bên ngoài.”
Nguyễn Tử Doanh không quan tâm Phương Hằng đã sử dụng sự trợ giúp bên ngoài nào.
Thịnh Đào!
Nhân vật gây mưa gây gió của hội cách tân! Nhân vật tàn nhẫn độc ác mà mọi người vừa thấy đã sợ hãi, vậy mà lại tạch trong tay một người mới lần đầu tiên bước vào thế giới trò chơi cao cấp...
Còn là người đi “vượt biên” nữa chứ.
Nói ra ai mà tin cho được chứ!
“Đi thôi, khu vực nhà thờ bây giờ không nguy hiểm lắm, miễn là ngươi có thể đề kháng ô nhiễm.”
Nguyễn Tử Doanh lấy lại tinh thần, nhìn Phương Hằng đang dần dần đi vào sâu trong lối đi.
Đợi đã.
Nàng vậy mà lại bị một người chơi bước ra từ trò chơi sơ cấp áp đảo rồi.
“Chậc, đừng xem thường ta, ta đã lăn lộn ở chỗ này lâu hơn ngươi nhiều, chống lại chút ô nhiễm này không thành vấn đề, nhưng mà ta nói trước nha, đi cùng ngươi vào khu vực ô nhiễm rủi ro rất lớn, ngươi phải trả thêm tiền.”