Nếu như Thịnh Đào không ở đây, năng lực tự bảo vệ của Nguyễn Tử Doanh vẫn còn dư sức, nên nàng vội vàng đi theo.
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi, Nguyễn Tử Doanh đã nói đại khái về tình hình chung của khu dân nghèo cho Phương Hằng nghe.
“Thì ra là vậy, là phong ấn bát giác.”
Phương Hằng đã đọc qua một số nội dung liên quan trong một cuốn sách nào đó và biết rằng phong ấn bát giác là một laoij phong ấn viễn cổ cực kỳ mạnh mẽ, có thể được sử dụng phối hợp cùng với các loại học thuật và có các tác dụng khác nhau.
“Nhân lúc bây giờ không có các bộ phận chính phủ bộ, ở bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn bị phong tỏa, ta có thể nghĩ cách bí mật dẫn ngươi ra ngoài, nếu như trì hoãn thêm thời gian lâu hơn nữa, thì sẽ rất dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Nguyễn Tử Doanh vẫn thuyết phục Phương Hằng nhanh chóng chạy đi.
Nàng cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu như hắn đã có thể chạy trốn, tại sao hắn lại không nhanh chân lên? Tại sao hắn vẫn còn ở đây?
“Yên tâm đi, ta gặp phải một thứ kỳ quái, muốn cho ngươi đi xem một chút.”
“Xem một chút?”
“Ừm, để xem ngươi có thể mang nó đi không.”
“Ồ, là thứ gì vậy?”
“Sớm thôi, ngươi nhìn thấy thì sẽ hiểu liền.”
Phương Hằng không hề vội.
Không phải chỉ là rời khỏi khu dân nghèo thôi sao!
Trên thực tế, việc mở một lối đi dễ dàng hơn nhiều so với những gì hắn dự tính.
Trước đó, hắn đã sử dụng phân thân zombie để mở một số lối đi ra khỏi phạm vi khu dân nghèo.
Rời khỏi đây căn bản không phải vấn đề gì khó.
Sự phong tỏa của Ủy ban liên hợp điều tra Thần bí học cũng không hề đáng sợ chút nào, chẳng qua chính là để phân thân zombie đào thêm một đoạn đường hầm nữa là được.
Hơn nữa chỉ cần rời khỏi khu vực phong ấn bát giác sau khi có thể sử dụng lại trạng thái con dơi, hắn có thể trực tiếp rời khỏi thông đạo, sau đó chạy trốn trong hình dạng con dơi là xong.
Vấn đề bây giờ là làm thế nào để đem đống thu hoạch của chuyến đi này cùng rời đi luôn.
Phiên vụ lần này chịu thiệt quá lớn, dù thế nào cũng phải kiếm lại chút vốn, hồi lại ít máu chứ.
Trong lòng Nguyễn Tử Doanh có vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Phương Hằng xuyên qua lối đi ngầm vào sâu trong khu dân nghèo.
Đi mãi cho đến khi vào trong đại sảnh nhà thờ đồ nát.
Hai bóng người đang đứng ở lối vào bên ngoài nhà thờ.
“Cẩn thận!”
Nhìn thấy trước mặt có hai bóng người, sắc mặt Nguyễn Tử Doanh cứng đờ, lập tức làm ra thế phòng thủ, mở ra kết giới tự nhiên bảo vệ Phương Hằng ở phía sau.
Đó là đọa lạc giả!
Nguyễn Tử Doanh nhìn chằm chằm vào hai người, vẻ mặt cực kỳ thận trọng.
La Húc, Tôn Chiêu Vũ.
Hai người trong danh sách truy nã gắt gao nhất của Ủy ban liên hợp điều tra Thần bí học!
Bọn họ cũng được xem là nhân vật đầu não của trận doanh đọa lạc giả ở khu Adultutrand!
La Húc và Tôn Chiêu Vũ nghe thấy tiếng động phía sau bọn họ, theo đó chậm rãi quay người lại nhìn Phương Hằng và Nguyễn Tử Doanh đang đứng bên cạnh.
“Phương Hằng, ngươi đã quay về rồi.”
“Ừm.”
Phương Hằng gật đầu rồi nói với Nguyễn Tử Doanh: “Không cần căng thẳng, là người phe mình.”
Nguyễn Tử Doanh bị dọa cho run tay.
Người phe mình?!
Cái quái quỷ gì mà người phe mình chứ!
Nguyễn Tử Doanh nhìn Phương Hằng đứng bên cạnh nàng với vẻ ngạc nhiên tràn ngập trong mắt.
Khi nãy Đan Phúc Tài phán đoán rằng Phương Hằng có mối liên hệ với trận doanh đọa lạc giả, Nguyễn Tử Doanh còn không dám tin.
Vừa mới bước vào thế giới trò chơi Vaz được bao lâu kia chứ?
Chưa gì đã gia nhập vào trận doanh của thế giới này rồi?
Lại còn rất chi là thân quen với những người cấp cao trong trận doanh này nữa chứ?
“Ngươi gia nhập trận doanh đọa lạc giả từ khi nào vậy?”
“Ừm, chắc là từ rất lâu lắm rồi.”
Nguyễn Tử Doanh hoàn toàn chết lặng.
Phương Hằng gật đầu với hai người bọn La Húc, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Tôn Chiêu Vũ gật đầu trả lời: “Đám người này đầu óc không được thông minh cho lắm. Theo những gì ngươi nói, bọn họ tạm thời bị bọn ta lừa nên đang tập bên ngoài nhà thờ, có lẽ sẽ kéo dài thêm được một khoảng thời gian.”
“Được, làm tốt lắm.”
Lúc trước Phương Hằng dùng thủ đoạn sấm sét để uy hiếp, dùng Cuốn sách lời thề giết chết tất cả những đọa lạc giả bên ngoài trong nháy mắt, cộng thêm vố lừa của hai người bọn La Húc, tạm thời làm cho những đọa lạc giả bên ngoài kinh hãi.
Nguyễn Tử Doanh đứng ở một bên, nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nàng đột nhiên cảm thấy đại não loạn cào cào.
Gặp quỷ thật rồi.
“Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Ngươi là đọa lạc giả?”
Phương Hằng không chỉ có tiếp xúc với những người của trận doanh đọa lạc giả, hơn nữa dáng vẻ bọn họ trò chuyện thậm chí còn rất hợp ý?
“Cụ thể thì ta cũng không nói rõ được. Tóm lại, ta bây giờ vẫn chưa phải là đọa lạc giả, nhưng tạm thời ta đã gia nhập trận doanh đọa lạc giả rồi.” Phương Hằng nhún vai rồi tiếp tục nói: “Dù sao ta cũng là khách hàng của ngươi, tôn chỉ của các ngươi chính là đặt khách hàng lên hàng đầu.”
Nguyễn Tử Doanh hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Phương Hằng.
“Ngươi chắc chắn không có lừa ta? Ngươi không phải là đọa lạc giả, còn có thể gia nhập trận doanh đọa lạc giả?”
“Đương nhiên, không tin thì ngươi hỏi bọn họ đi?”
Nguyễn Tử Doanh nhìn La Húc và Tôn Chiêu Vũ đang đứng ở một bên im lặng gật đầu, hít một hơi thật sâu, buộc mình phải chấp nhận sự sắp đặt này.
“Được rồi.”
Rất tốt.
Hợp tác chặt chẽ với nhân vật phản diện.