Thừa dịp thời gian mọi người vận chuyển, Lý Thiếu Cường đi tới, kéo Phương Hằng đến một bên.
“Phương Hằng, có chuyện khá khẩn cấp, mới vừa rồi chúng ta báo với liên bang cấp trên chuyện ngươi thoát vây khốn của Punoze, một người của cấp trên tên là Khấu Minh gửi báo cáo hỗ trợ điều tra, hi vọng chúng ta có thể kết nối với ngươi, ngươi biết hắn không? Cần ta trả lời lại giúp ngươi không?”
“Ai?”
“Khấu Minh, tự xưng đã từng hợp tác với các ngươi ở trong thế giới trò chơi ở Punoze, nghe bọn họ nói không liên lạc được với ngươi ở trong trò chơi.”
Phương Hằng lập tức biết là người nào.
Lúc trước ở bên trong thế giới trò chơi Punoze, có người chơi Vong linh học hợp tác với hắn cùng hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp thiên phú, bọn họ còn cùng nhau tiến vào ngục hàn băng hoàn thành nhiệm vụ.
Khấu Minh cũng thuộc liên bang.
“Ừ, ta biết, bảo hắn để lại phương thức liên lạc, ta còn có chút chuyện, sau khi hoàn thành việc trong tay sẽ liên lạc với hắn nhanh nhất.”
“Được.”
...
Ba giờ sau.
“Bắt đầu!”
Phương Hằng ở hậu hoa viên của biệt thự tư nhân cách hiệp hội Vong Linh năm cây số, gật đầu với Mạc Gia Vĩ, trước người hiện ra Cuốn sách người chết.
“Xuy! Khúc khích!”
Bảy đường xiềng xích linh hồn thoát ra từ trong Cuốn sách người chết.
Đừng nói, dùng xiềng xích linh hồn để vận chuyển thật sự giảm không ít thời gian của hắn.
Hai người phối hợp mở contaner ra, tốn không ít công sức mới trồng được cây sa mộc Phượng Minh nửa chết nửa sống vào bên trong cái hố đã đào.
Tiếp theo, Mạc Gia Vĩ bắt đầu tưới thuốc phục hồi dùng cho thực vật cây cối.
“Phương Hằng, ngươi xác định làm như vậy thật sự có hiệu quả sao?”
“Không rõ lắm, trước tiên thử một chút.”
Phương Hằng khá bất đắc dĩ.
Theo như các trưởng lão Huyết tộc nói, sức sống cây sa mộc Phượng Minh cứng cáp, không dễ dàng ngoẻo như vậy, lại trải qua một phen giày vò như thế, muốn hoàn toàn khôi phục cũng cần một thời gian rất dài.
Tóm lại, ngựa chết mà chạy chữa như ngựa sống chứ sao.
Mới vừa rồi hai người tưới chất dinh dưỡng lên hòm, điện thoại di động của Mạc Gia Vĩ vang lên.
Tài xế gọi điện thoại tới.
Có khách đến hỏi thăm.
“Phương Hằng, Oliana đã nhận được sớm, đang trên đường, còn mười phút nữa là đến."
“Nhanh như vậy sao? Đi, đi nghênh đón.”
Hai người Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ lập tức đi ra bên ngoài biệt thự nghênh đón.
Mười phút sau, một chiếc ô tô màu bạc sáng loáng chậm rãi lái vào công viên biệt thự.
Học giả Tự nhiên học Oliana đi xuống từ trên tay lái phụ.
Còn có hai người phụ nữ trẻ đi theo nàng cùng đến đây và ngồi ở ghế sau của xe.
Các nàng lần lượt đi xuống khỏi ghế sau, đứng ở hai bên trái, phải phía sau người Oliana.
Mạc Gia Vĩ không khỏi lôi kéo Phương Hằng.
“Phương Hằng, ngươi nhìn người kia, thật xinh đẹp.”
Phương Hằng nhìn thấy hai người cũng hơi bất ngờ.
Diện mạo hai người cực kỳ xuất chúng.
Người đứng ở bên trái nhỏ hơn một chút.
Nàng đội mũ, che một phần gương mặt, vẫn không che được bề ngoài xuất chúng.
Nàng hơi không dám nhìn thẳng người khác, khiếp đảm tránh ánh mắt.
Vóc người nữ tử bên phải cao gầy, sống mũi cao thẳng, nhìn qua mặt mũi hơi lạnh lùng.
Phương Hằng cảm thấy dường như đã gặp qua nữ tử này ở chỗ nào đó.
“Phương Hằng.”
Oliana thấy Phương Hằng đứng ở cửa biệt thự nghênh đón, ánh mắt không khỏi hiện ra vẻ nghi ngờ, lại đánh giá Phương Hằng mấy lần.
Lần này nàng tới đây mang theo chút bất ngờ.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ giao cho Phương Hằng dù làm nhanh thế nào cũng phải tiêu tốn non nửa năm.
Không nghĩ tới mới mấy ngày?
Nàng trùng hợp đang thăm hỏi một người bạn già ở nơi gần đó, nhận được tin tức của Phương Hằng, nói là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên Oliana tự mình sang đây xem.
Điều khiến Oliana kinh ngạc không chỉ như thế.
Mấy ngày không gặp, Phương Hằng lại nắm giữ Tự nhiên học?
Còn thăng lên trung cấp.
Giọng điệu Oliana hiền hòa, thở dài nói: “Không nghĩ tới ngươi có hứng thú đối với Tự nhiên học.”
"Để hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao cho, ta đã bỏ ra chút thời gian học tập, sau này cũng có thể cần dùng đến."
Oliana khẽ gật đầu tỏ vẻ tán dương, giới thiệu: "Vị này là Klevic, học đồ của ta, nàng gần bằng tuổi ngươi, đã đi theo ta học Tự nhiên học vài chục năm, hơn nữa nàng vẫn là một bán tinh linh, có thiên phú tuyệt vời về Tự nhiên học."
Phương Hằng nhìn về phía nữ tử nhút nhát kia.
Vậy mà là bán tinh linh.
Phương Hằng biết bán tinh linh.
Hậu duệ của nhân loại và tinh linh nhất tộc kết hợp, là tồn tại bị tinh linh nhất tộc cho rằng không thuần khiết.
Số lượng tinh linh cực kì ít ỏi, mà lại chỉ ở số ít trò chơi thế giới cấp cao mới có thể tìm được một chút tung tích.
Mỗi một tinh linh đều có ngoại hình cực kì xuất chúng.
Điểm khác biệt lớn nhất với nhân loại là lỗ tai của chúng nhọn, hơn nữa còn mọc hướng lên trên.
Phương Hằng hiểu vì sao Klevic muốn đội mũ.
Klevic chú ý tới ánh mắt dò xét của Phương Hằng, trong đôi mắt linh động hiên lên mấy phần cảnh giác, thận trọng gật đầu với hắn, rồi lùi về sau nửa bước, muốn tránh sau lưng Oliana.
"Vị này là Lobelia, cũng là học đồ của ta."
So với Klevic, Lobelia đứng ở bên phải lão luyện hơn nhiều, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn.
Ngoại hình của nàng cũng xuất chúng, khuôn mặt và dáng người càng gần giống người ngoại quốc.
"Ta là Lobelia, người thừa kế hoàng thất chính thống Liên bang Tuyết Vực khu Bắc."
Lobelia đứng ở trước Klevic, chặn tầm mắt của hai người Phương Hằng, giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.
Phương Hằng nhớ lại.
Hắn nhớ từng thấy trên TV.