Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2283 - Chương 2285 - Quá Khứ

Chương 2285 - Quá khứ
Chương 2285 - Quá khứ

Melanie nhìn về phía Phương Hằng bên cạnh.

Phương Hằng tiến lên nửa bước, “Ta là Phương Hằng, trước đó có tìm được một ít đồ vật bên trong ngục hàn băng, ta nghe bên ngoài lan truyền tin đồn rằng thành chủ Hornloha đang tìm thứ đó.”

“Nếu như đồ ngài nói chính là vật liệu dùng để trao đổi tìm được từ ngục hàn băng, vậy thì cứ trực tiếp giao cho ta là được rồi.”

Quản gia chú ý tới mấy cái rương sau lưng Phương Hằng, bèn phất tay ra hiệu một chút.

Một vài binh lính ở lâu đài hàn băng bước lên phía trước, nhận lấy cái rương từ trong tay cốt hài vong linh.

Cái rương tương đối nặng và được buộc chặt bằng dây thừng.

Sau khi tốn một tí sức lực và mở rương ra, ánh mắt của các binh sĩ lập tức xoay chuyển, nhỏ giọng hô lên.

“Băng tinh cao cấp!”

Băng tinh linh hồn lóng lánh rực rỡ, lóe lên ánh sáng trong suốt như băng sương.

Chắc chắn là băng tinh linh hồn phẩm chất siêu cấp!

Hơn nữa còn chất đầy tràn cả một rương!

Đều là lấy ra từ ngục hàn băng sao?

Thấy cảnh này, trên mặt quản gia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc quỷ dị, hắn nhìn về phía Phương Hằng.

Vị này chính là người bị vây bên trong lâu đài hàn băng đây sao?

Sao lại có người có thể không bị khí tức cuồng bạo trong thời kỳ phong bế của ngục hàn băng ảnh hưởng, thậm chí còn lấy được nhiều tinh thể cao cấp như vậy?

Sao có thể làm được!

Nếu nhiều tinh thể thế này lưu truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến cho thế giới bên ngoài trở nên điên cuồng.

Thái độ của quản gia lập tức tốt lên rất nhiều, hắn gật đầu ra hiệu với Phương Hằng.

“Mời ngài tạm thời nghỉ ngơi ở đây một lát, chờ sau khi hoàn tất việc kiểm kê tinh thể, thành chủ đại nhân sẽ đích thân đón tiếp ngài.”

Nói đoạn, quản gia ra dấu cho nhóm thị vệ bắt đầu kiểm kê, đồng thời, các binh lính lại mở một cái rương khác ra.

Mở rương ra rồi, lúc nhìn thấy thi hài đóng băng nằm trong rương kia, cả đám người đồng loạt sững sờ.

Đó là...

Thi hài?

Thi hài này là cái quỷ gì đây? Đưa đến nơi này để làm gì chứ?

Các binh lính có một chút mờ mịt.

Quản gia lại nhìn chăm chú vào thi hài.

Xác nhận chiếc nhẫn màu vàng kim được đeo trên tay hài cốt, ánh mắt quản gia chuyển từ nghi ngờ thành kinh dị, sau cùng là không dám tin.

Hắn quay đầu nhìn về phía Phương Hằng, muốn xác nhận lại với Phương Hằng: “Ngài đã đi qua đầu nguồn âm mạch sao?”

“Ừ.”

Phương Hằng khẽ gật đầu.

Vậy mà thật sự có người đi qua chỗ kia!

Hơn nữa còn mang di hài tiên tổ của thành chủ đại nhân ra ngoài luôn!?

Trong lòng quản gia cực kỳ chấn động, hắn thay đổi thái độ so với trước đó, cung kính xoay người bày tỏ với Phương Hằng, “Mời đi theo ta, ngài Phương Hằng, ta lập tức đưa ngài đến gặp thành chủ đại nhân.”

Melanie thấy thế, trong lòng không khỏi hơi cảm thán một chút.

Mới nãy, khi nhìn thấy thi hài này, nàng cũng giật nảy mình.

Vốn tưởng rằng bên trong mấy cái rương đều là băng tinh linh hồn cao cấp nhất, nào ngờ ngay cả thi hài của chủ nhân tòa thành, Phương Hằng cũng đoạt tới tay?

Chả trách thái độ quản gia lại biến hóa lớn như thế.

Trên thực tế, độ thiện cảm của thành chủ với nàng đã không tệ rồi, mà quản gia ngoài mặt thì bày ra thái độ cung kính với nàng, nhưng thật ra vẫn ẩn giấu vài phần ngạo mạn.

Hai người Phương Hằng và Melanie cùng đi theo quản gia đi lên lầu ba.

Quản gia tiến một bước vào thư phòng trước, sau khi bẩm báo xong lại lui ra, rất cung kính gật đầu ra hiệu với hai người.

“Thành chủ đang đợi hai vị, mời.”

Phương Hằng dẫn đầu đi vào phòng.

Tuổi tác của thành chủ Hornloha đã ngót nghét vài trăm, cả người hắn từ trên xuống dưới mặc một bộ áo giáp màu xanh lam, ngồi ở trước bàn sách, trong tay không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn màu vàng kim vừa từ được lấy từ trên di hài xuống, trong mắt là dòng hồi ức chảy xuôi.

“Di hài tiên tổ còn sót lại ở ngục hàn băng vẫn luôn là tâm bệnh của cha ta, có thể mang về được đây là ta đã thiếu ngươi một ân tình rồi.”

Thành chủ Hornloha đặt nhẫn vàng lại trên bàn, đưa tay tỏ ý mời hai người Phương Hằng ngồi xuống.

“Mời ngồi, có thể nói cho ta biết kỹ càng rằng ngươi phát hiện di hài ở nơi nào được không? Hơn nữa là phát hiện được gì?”

Phương Hằng kể lại sơ lược chuyện đã gặp phải trong ngục hàn băng một lượt.

Lúc Hornloha nghe tới trung tâm âm mạch và thanh Cự Kiếm Thần Thánh, sắc mặt của hắn rõ ràng biến đổi vài phần.

Kể hết mọi chuyện, Phương Hằng nhìn Hornloha chìm vào suy tư, hỏi: “Thành chủ đại nhân, xin hỏi ngài có biết đầu nguồn âm mạch là gì không? Là một thông đạo dịch chuyển dẫn tới một thế giới khác sao?”

“Ừ, phán đoán của ngươi giống với suy đoán của bọn ta.”

Hornloha gật đầu, giải thích: “Rất có thể đầu nguồn âm mạch là một thông đạo dẫn tới thế giới khác, trước đây rất lâu, Thánh đình phát hiện thế giới này trước bọn ta một bước, sau khi bọn chúng phát hiện được thông đạo, chúng cũng nhận ra mối đe dọa từ nó, thế nên chúng muốn triệt để cắt đứt thông đạo.”

“Sau đó các học giả Vong linh đi vào thế giới này, khí tức do đầu nguồn âm mạch tràn ra vô cùng hữu dụng đối nghiên cứu Vong linh học.”

“Các tiền bối Vong linh học phát hiện âm mưu của Thánh đình, vì để ngăn cản bọn chúng chặt đứt thông đạo mà họ đã phải trả một cái giá cực đắt, tổ tiên của ta cũng là một trong số đó, vì nguyên do đó mà hắn không tiếc từ bỏ sinh mệnh.”

Bình Luận (0)
Comment