Melanie cũng biết đến lời đồn liên quan tới âm mạch, nàng tiếp lời: “May mà chúng ta đã thành công.”
Hornloha nhìn lướt qua Melanie, lắc đầu nói: “Không, là ngược lại mới đúng, chúng ta đã thất bại.”
Cái gì cơ?
Melanie và Phương Hằng đều khẽ giật mình.
“Thánh đình đến chỗ sâu trong âm mạch trước bọn ta một bước và bắt đầu tiến hành phá hư phong ấn của thông đạo ở đầu nguồn âm mạch, các học giả Vong linh muốn ngăn cản hành vi phá hoại của bọn chúng, thế là một trận chiến kịch liệt đã bùng nổ ngay tại mê cung nguyên thủy dưới lòng đất, từ miệng thương binh được chuyển ra ngoài mà biết được bọn họ đã thất bại, rất nhiều người chết bên trong, trong nhóm người này cũng có cả tổ tiên của ta.”
Hornloha ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Có điều người của Thánh đình cũng không thành công.”
“Trong động phát sinh một vụ nổ lớn, theo sự sụp đổ của mê cung nguyên thủy dưới lòng đất, hết thảy mọi thứ khi ấy đều bị chôn vùi ở sâu trong âm mạch.”
“Sau vụ nổ đó, khí tức âm mạch triệt để bộc phát, sinh vật vong linh vốn sinh tồn ở phụ cận cũng theo đó xuất hiện dị hoá đặc biệt.”
“Chẳng hạn như hàn băng cốt hài và oán linh hàn băng mà các ngươi đã thấy qua trong ngục hàn băng, còn có khí tức âm mạch lan tràn ở ngục hàn băng.”
Phương Hằng nghe Hornloha kể vậy thì nhíu chặt mày.
Kết hợp với khe hở ở đầu nguồn âm mạch mà hắn nhìn thấy kia cùng với Cự Hình Thánh Kiếm, lòng hắn thoáng hiện lên một ý nghĩ.
Lẽ nào người của Thánh đình vốn là muốn lợi dụng Cự Kiếm Thần Thánh để triệt để phá đi thông đạo.
Không ngờ lại đánh giá sai sức mạnh của thông đạo.
Một kiếm chém xuống, chẳng những không thể phá hư thông đạo, ngược lại còn làm lộ ra một khe hở.
Khiến lượng lớn khí tức âm mạch tràn ra từ bên trong khe hở, kế đó đoàn đội của Thánh đình cũng phải chịu ảnh hưởng và bị diệt sạch?
0
Hornloha kể tiếp chuyện sau đó, “Bởi vì ngục hàn băng tràn ngập khí tức hàn băng và lượng lớn sinh vật vong linh, nên về sau bọn ta không có cách nào tiếp tục thăm dò tầng dưới của âm mạch nữa, cũng bởi vì lần toàn quân bị diệt này mà người của Thánh đình từ bỏ, hoàn toàn rút khỏi Punoze.”
“Sau đó nữa, các học giả Vong linh triệt để chiếm cứ thế giới này, gia tộc bọn ta lập nên lâu đài hàn băng ở đây, một là để phòng ngừa khí tức âm mạch rò rỉ ra ngoài, đồng thời bọn ta cũng thủ hộ đầu nguồn âm mạch qua nhiều thế hệ.”
“Thủ hộ?”
Phương Hằng có một chút ngờ vực trong lòng, hắn hỏi: “Để phòng ngừa đầu nguồn âm mạch sẽ lần nữa xảy ra chuyện bất trắc à?”
“Ừ, bọn ta cũng không xác định được đến tột cùng đầu nguồn âm mạch đã xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ trận bùng nổ ấy về sau, khí tức âm mạch thoát ra mạnh gấp mấy ngàn lần so với ban đầu, lâu đài hàn băng vốn dĩ được thành lập chính là để phòng ngừa âm mạch lộ ra trên quy mô càng lớn hơn, thế nên bọn ta đã phụ trách trấn thủ nơi đây qua nhiều thế hệ.”
“Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi, theo dòng chảy thời gian, khí tức đầu nguồn âm mạch cũng chưa từng trở nên tăng cường.”
Phương Hằng thầm nghĩ trong lòng, lý do mà khí tức âm mạch thoát ra không tiếp tục tăng cường, hơn phân nửa là do thanh Cự Kiếm Thần Thánh này.
Nói từ một mức độ nào đó, Cự Kiếm đã phong ấn một phần nhỏ khe hở.
“Còn có nguyên nhân thứ hai khiến bọn ta tiếp tục ở lại nơi này nữa.”
Phương Hằng hỏi: “Nguyên nhân thứ hai? Là gì vậy?”
“Vì tinh phách linh hồn, thứ này chỉ có thể tìm được sau khi sinh vật trong ngục hàn băng chết đi thôi.”
“Nó có thể tăng cường lực lượng của sinh vật vong linh.”
Thành chủ nói rồi nhìn về phía Phương Hằng, “Ngươi hẳn phải biết rằng vong linh là một loại sinh vật có thuộc tính cực kỳ đơn độc, ở tiền tuyến trên chiến trường, tinh phách có thể gia tăng lực lượng của vong linh trong khoảng thời gian rất ngắn, đồng thời khiến cho chúng có được thuộc tính băng sương.”
“Do đó, tinh phách hàn băng có giá trị chiến lược cực kỳ cao đối với học giả vong linh bọn ta.”
Giải thích xong tất mọi chuyện, thành chủ lần nữa quay đầu nhìn về phía Phương Hằng, “Bây giờ nói về vấn đề ban đầu đi, đầu nguồn âm mạch thông đến nơi nào, hoặc rốt cuộc là thứ gì, ta không tài nào biết được, suy đoán được đưa ra từ một vài dấu vết và ghi chép trong quá khứ, ta có khuynh hướng cho rằng nó có thể thông tới một khu vực đặc biệt nào đó trong thế giới chết, cũng có thể là thế giới nào đó chưa được phát hiện.”
“Phương Hằng, có lẽ ngươi là người thứ nhất tiến vào chỗ sâu trong âm mạch sau tổ tiên của ta, ta thấy được tính khả thi từ trên người của ngươi.”
Thành chủ nhìn chằm chằm vào Phương Hằng.
“Ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể lần nữa đi vào chỗ sâu trong âm mạch để tiến hành thăm dò và xác nhận tình huống của chỗ sâu trong âm mạch.”
Vài dòng nhắc nhở trò chơi hiện lên trên võng mạc của Phương Hằng.
‘Nhắc nhở: Người chơi hoàn thành nhiệm vụ - Di hài tiên tổ, người chơi nhận được phần thưởng 30 triệu tích phân cống hiến nhiệm vụ, độ thiện cảm giữa người chơi và thành chủ Hornloha tăng lên đáng kể (Có thể trao đổi phần thưởng điểm tích phân ở phòng hậu cần quân nhu của lâu đài hàn băng).’
‘Nhắc nhở: Người chơi nhận được tín nhiệm của thành chủ Hornloha.’