Phương Hằng vội vã đi tới lối đi sơ tán khẩn cấp theo ký ức của mình, hòa vào đám đông đang hoảng loạn rồi nhanh chóng trốn thoát khỏi phòng triển lãm dưới sự hướng dẫn của nhân viên an ninh.
Ở bên ngoài, nhóm thủ vệ Liên bang đầu tiên đã đến, bọn họ đang bao vây lối đi chính!
Âm thanh của vụ nổ liên tục vang lên từ trong phòng triển lãm.
Do không đủ nhân sự nên phòng triển lãm vẫn bị sương mù gây ảnh hưởng, người phụ trách tiểu đội của Liên bang gấp gáp đi tới, không lập tức ra lệnh tấn công, mà lập tức tìm cách phong tỏa các lối ra và giải cứu những người bị mắc kẹt.
Thầy Wicker đang lo lắng đứng chờ ở lối ra.
Thấy Phương Hằng cùng mấy sinh viên khác đã đi ra, lập tức hét lớn vẫy tay ra ý với bọn họ.
Phương Hằng cũng giống như các sinh viên khác thoát ra, giả vờ bày ra dáng vẻ sợ hãi, vội vã đến chỗ thầy Wicker, tụ tập lại một chỗ cùng các sinh viên khác của trường Haines.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nổ trong phòng triển lãm dần dần biến mất.
Theo sau âm thanh chói tai của còi báo động, chi viện vũ trang của Liên bang chính thức đến nơi, bọn họ bao vây toàn bộ phòng triển lãm.
Còn Phương Hằng và các sinh viên khác cũng lêm ngồi trên xe buýt theo chỉ thị của cảnh sát Liên bang.
Xe cảnh sát lái đi, một đoàn xe buýt chở sinh viên và giáo viên của trường Haines quay lại cục điều tra Liên bang để tiếp nhận theo dõi điều tra chi tiết.
Thầy Wicker lo lắng đến muốn phát điên rồi, trên đường đi liên tục gọi điện thoại.
Mãi đến khi được xác nhận rằng tính mạng của tất cả sinh viên không gặp nguy hiểm, thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này Phương Hằng cũng nhận được điện thoại từ Đồng Giai.
“Phương Hằng, ngươi không sao chứ? Ngươi đã rời khỏi phòng triển lãm cùng với giáo viên và các sinh viên chưa?”
“Ừm, ta đang ở với giáo viên của trường, đang chuẩn bị đến đồn cảnh sát Liên bang để làm biên bản điều tra. Còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Ta không sao. Những kẻ tấn công rất có thể là thành viên của tổ chức phản Liên bang. Số lượng của chúng quá đông, ta không thể ngăn chặn bọn họ lại được.”
Đồng Giai cực kỳ tức giận!
Nghiên cứu của nàng phải mất hai năm mới đạt được kết quả như hiện tại.
Rõ ràng là một cuộc triển lãm thành tích dành cho bên ngoài, mà nàng còn chưa kịp lộ mặt, thì đã bị cuốn vào vụ tấp kích một cách khó hiểu!
Nàng thậm chí còn ở lại và đánh một trận với kẻ đến tập kích.
Đáng tiếc là không kiếm được lợi thế nào.
Điều làm nàng khó chịu nhất là.
Đánh giá từ thông tin mà nàng biết được từ Liên bang, lần này là một cuộc tấn công khủng bố của một tổ chức phản Liên bang.
Hầu hết các vật phẩm trưng bày đã bị hủy hoại trong cuộc tấn công.
Các tổn thất vẫn đang được tính toán.
Những vật trưng bày của nàng cũng do xui xẻo mà bị liên lụy!
Thành quả nghiên cứu mà nàng dày công khổ nhọc tạo ra giờ thì bị tai bay vạ gió, bị đám người thuộc tổ chức phản Liên bang phá hủy luôn rồi!
“Không sao đâu, ít nhất kết quả nghiên cứu của ngươi đã nhận được sự công nhận…”
Phương Hằng không biết an ủi hắn thế nào, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, liền nói: “Có thể khôi phục lại được không? Nếu ngươi là nhà nghiên cứu, nếu có thể tìm được các mảnh vỡ nổ ra thì...”
Đồng Giai không ôm hy vọng vào việc có thể khôi phục lại, lắc đầu nói: “Khó lắm, e rằng toàn bộ đã bị nổ tung thành phế phẩm luôn rồi, tàn tích tại hiện trường sẽ bị Liên bang phong tỏa và thu lại làm vật chứng. Chúng ta muốn lấy lại chúng cũng không dễ thế đâu.”
Là một thành viên trong cuộc tập kích lần này, Phương Hằng chỉ có thể vắt óc suy nghĩ tìm được vài lời an ủi.
Cúp điện thoại, Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ.
Có vẻ như Đồng Giai và Liên bang chưa ý thức được tầm quan trọng của chiếc đĩa tròn.
Bọn họ thậm chí còn chưa tìm ra được mục tiêu hành động lần này của Hắc Bảo!
Cho nên Phương Hằng cảm thấy rất kỳ quái.
Mảnh vỡ này rốt cuộc dùng để làm gì?
...
Đồn cảnh sát.
Người ghi chép cho Phương Hằng là một cảnh sát trẻ, do lúc đó trong phòng triển lãm có rất nhiều người nên tất cả mọi người đều bị đưa về để ghi chép thông tin, đồn cảnh sát đã quá tải số người rồi, làm việc cũng khó khăn.
Liên bang sau khi kiểm tra hiện trường đã sơ bộ đưa ra kết luận rằng đó là một hành động khủng bố.
Có quá nhiều nhân chứng liên quan đến vụ khủng bố, cảnh sát không xác minh sâu thêm danh tính của những người này.
Trong quá trình thẩm vấn, Phương Hằng, ngoại trừ khúc hắn lén lấy đi một mảnh vỡ ra, thì cơ bản là đã nói sự thật.
Cảnh sát đã hoàn thành biên bản, không phát hiện ra bất cứ hành vi bất thường nào của Phương Hằng.
Chẳng bao lâu, có lẽ do áp lực từ trường Haines, Liên bang đã thả toàn bộ người sau khi hoàn thành biên bản điều tra.
“Có vẻ như đã vượt qua vụ này thành công rồi.”
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, trong lòng Phương Hằng không khỏi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong cuộc tập kích Hắc Bảo đã phá hủy hoàn toàn hệ thống giám sát.
Ngay cả thông qua Internet, nhiều nhất cũng chỉ chụp được cảnh hắn bước vào phòng triển lãm.
Mọi thứ hắn làm trước ống kính đều rất bình thường.
Ngay cả góc độ mà hắn lấy mảnh vỡ cũng được tính toán trước.
Ngay cả khi hệ thống giám sát vẫn đang hoạt động, cũng không chụp được động tác của hắn.