Lần trước hắn kích phát thù hận của lượng lớn thú nhiễu sóng hư không chỉ là một lần ngoài ý muốn?
Khả năng này có vẻ như không lớn.
Bất kể nói thế nào, lúc trước hắn đã lôi một nhóm thú ẩn nấp hư không lớn ra khỏi khu vực lăng mộ rồi.
Số lượng thú ẩn nấp hư không còn thừa lại trong lăng mộ có trở nên ít đi không?
Nếu không thì...
Lại vào xem?
Lại thử một chút?
Trong lòng Phương Hằng ngứa ngáy cực.
Hắn cảm thấy độ đáng tin của suy đoán thứ hai còn cao hơn một chút.
Lại vào đi nhìn thử xem!
Hai người chơi Hắc Bảo nhìn thấy trên mặt Phương Hằng lộ ra thần sắc suy tư, im lặng đứng ở một bên không quấy rầy.
Một lát sau, Phương Hằng nghiêng đầu sang nhìn về phía hai người chơi Hắc Bảo, hỏi: “Bây giờ có thể khởi động thiết bị nhiễu sóng không?”
“Bây giờ? Ngài muốn đi vào một mình à?”
Hai người nhìn Phương Hằng với ánh mắt kinh ngạc.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ trên mặt Phương Hằng, một người chơi trong đó gật đầu nói: “Được, mời giới chủ Phương Hằng lui ra phía sau mấy bước, bây giờ bọn ta có thể mở ra tháp nhiễu sóng cho ngài ngay.”
“Bắt đầu đi.”
Hai người lập tức tay chuẩn bị mở tháp nhiễu sóng.
Lúc Fana rời đi có từng dặn, cho dù Phương Hằng đưa ra cái gì, chỉ cần không phải trái với điểm mấu chốt của Hắc Bảo bọn họ thì mọi thứ đều nghe theo Phương Hằng mà làm.
Đã như vậy, cứ nghe theo an bài là xong chuyện!
Hai phút sau, thiết bị nhiễu sóng vận chuyển lần nữa.
Ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên.
Lá chắn màu đỏ bên ngoài đảo biệt lập lại một lần nữa hiện ra từng cơn sóng gợn, bị ánh sáng màu lam tan rã từng bước một.
Phương Hằng nói: “Ta vào xem, các ngươi đều cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng rút lui khỏi đây bất cứ lúc nào.”
Nghe Phương Hằng nói như vậy, trong lòng hai người chơi Hắc Bảo nhất thời có một loại dự cảm không được tốt cho lắm.
Phương Hằng quay đầu, lần nữa tiến vào khu vực lăng mộ.
Giống với lúc ban ngày.
Ba ngọn bút tháp tạo thành hình tam giác đứng sừng sững ở bên ngoài thể kiến trúc của lăng mộ.
Một cửa động đen như mực nằm bên trong lăng mộ.
Phương Hằng bật đèn pin, chậm rãi thăm dò xuống phía dưới theo thềm đá.
Xuyên qua con đường thật dài, tiến vào trong hang động.
“Két két...”
Trong hang động yên ắng tột độ, tiếng bước chân của Phương Hằng cũng trở nên dị thường rõ ràng.
Phương Hằng không khỏi dừng bước lại, nheo mắt nhìn toàn bộ bên trong hang động xung quanh.
Hắn cảm thấy.
Bên trong hang động có từng đôi mắt ẩn núp đang theo dõi hắn.
Số lượng hình như là ít hơn so với lúc ban ngày?
Hẳn là thế nhỉ.
Phương Hằng cũng không thể xác định chắc chắn.
Hắn lần nữa đưa mắt nhìn vào cánh cửa sâu trong hang động.
Đúng thế!
Chính là cánh cửa!
Trên cửa có điêu khắc xích đá đang khóa lại.
Lúc ban ngày, khi hắn thử tới gần cánh cửa thì lượng lớn thú ẩn nấp hư không giống như phải chịu kích thích cực lớn, lập tức lao ra khỏi vách tường.
Sau đó chính là sự truy sát trối chết.
Thậm chí còn đuổi tới doanh địa Liên Bang.
Phương Hằng cẩn thận quan sát xung quanh lối vào cánh cửa.
Ngoại trừ cánh cửa này ra thì bốn phía chỉ còn lại có vách đá lạnh như băng.
Cũng không có địa phương khác đáng chú ý.
Phương Hằng suy tư, lại đi về phía một con thú ẩn nấp hư không đang nằm trong trạng thái ẩu giấu.
Còn chưa lại gần được mấy bước, con thú ẩn nấp hư không đấy đã lợi dụng năng lực không gian đặc thù trốn vào vách đá, triệt để biến mất khỏi cảm giác của hắn.
Khác với lúc ban ngày.
Thú ẩn nấp hư không cũng không có chủ động phát động công kích.
“Cho nên vẫn là bởi vì mình kích phát cơ quan đặc thù nào đó nên mới kích thích đến chúng nó...”
Phương Hằng tự lẩm bẩm, trong lòng càng ngày càng nghi hoặc.
Nhưng vì sao người khác đi qua đụng vào cửa đá lại không có gây nên loại biến hóa đặc thù ấy chứ?
Hết lần này tới lần khác lại là hắn?
Phương Hằng nghĩ, lại một lần nữa chậm rãi đi về phía cửa đá.
Hắn cảm thấy, theo hắn tới gần cửa đá từng bước một, trong bóng tối càng ngày càng nhiều thú ẩn nấp hư không hiện lên từ trên vách đá.
Từng đôi mắt đang chăm chú dõi theo hắn.
“Bịch!”
Phương Hằng lại một lần nữa bước tới trước một bước!
Đồng thời với lúc hắn mới giơ chân lên, thú ẩn nấp hư không trong toàn bộ hang động lần nữa bị kích thích cực lớn!
Trên vách đá lấm tấm hiện ra điểm sáng hệ không gian màu trắng.
Chết tiệt!
Lại kích phát rồi!
Chạy!
Phương Hằng lập tức rụt một chân đã đưa ra được nửa về, cũng không quay đầu lại, bỏ chạy thẳng ra ngoài hang động!
Một giây kế tiếp, nhóm thú ẩn nấp hư không đầu tiên tràn ra từ trong vách đá, nhanh chóng đuổi theo Phương Hằng!
Sau đó có càng ngày càng nhiều thú ẩn nấp hư không vẫn còn dựa vào năng lực không gian chậm rãi tràn ra từ trong vách đá!
Bên ngoài đảo biệt lập.
Hai người chơi Hắc Bảo nhìn về phía hòn đảo.
Từ sau khi Phương Hằng đi vào đó, hai người cứ luôn cảm thấy bồn chồn sao ấy.
Một loại cảm giác không được tốt cho lắm.
Không bao lâu sau, bọn họ thấy được Phương Hằng nhanh chóng lao ra khỏi đảo biệt lập.
Đồng thời còn có tiếng hô to của Phương Hằng truyền tới: “Cẩn thận! Chúng nó tới! Rút lui trước đi!”
Chúng nó?
Hai người nghe, trong lòng khẽ động.
Chẳng lẽ là...
Theo sát đó, bọn họ nhìn thấy phía sau Phương Hằng là rậm rạp mảng lớn bầy quái vật thú ẩn nấp hư không đuổi theo tới!
Chạy!
Hai người chơi Hắc Bảo nghiêng người bỏ chạy!