Lúc này đây Phương Hằng học thông minh, hắn đã chuẩn bị trước một nhóm Licker chặn ở cửa động, sau khi rời khỏi khu vực đảo biệt lập thì nhanh chóng cắt sang hình thức Huyết tộc, bay thẳng lên trên trời cao!
“Phụt! Phụt phụt phụt!!!”
Thú ẩn nấp hư không phía sau lập tức sử dụng vũ khí laser tầm xa cố gắng đánh cho Phương Hằng rơi xuống từ không trung.
Nhưng mà hiệu quả cũng không tốt lắm.
Trong hình thái con dơi, hình thể của Phương Hằng nhỏ vô cùng, có thể dễ dàng tránh né chùm tia sáng công kích.
Hơn nữa khoảng cách quá xa, độ công kích chính xác của thú ẩn nấp hư không vốn không được tốt cho lắm.
Phương Hằng thoát ly phạm vi tầm bắn của chùm tia sáng công kích thì lập tức bay lên trên cao, mang theo thú ẩn nấp hư không bay về một hướng khác của tháp nhiễu sóng, cố gắng dẫn dắt thú ẩn nấp hư không rời đi.
Thú ẩn nấp hư không không có hứng thú gì với tháp nhiễu sóng, một đường chỉ chăm chăm đuổi theo Phương Hằng.
Phương Hằng bay ở trên không ước chừng hơn mười phút, sau đó mới chậm rãi bay xuống tầng trời thấp, thuận tiện quan sát tình huống ở đằng sau.
Quả nhiên!
Suy đoán của hắn có thể là chính xác!
Số lượng thú ẩn nấp hư không bên trong hang động chịu hạn chế nào đó.
Lúc này đây khác với ban ngày, số lượng thú ẩn nấp hư không bị dẫn ra ngoài thiếu khoảng chừng một phần tư!
Đương nhiên, xử lý đợt thú ẩn nấp hư không này như thế nào Phương Hằng cũng sớm có kế hoạch rồi.
Còn có thể làm sao nữa?
Dù sao một mình hắn xử lý không xong.
Hơn nữa sau khi giết đám thú ẩn nấp hư không này chẳng thèm nổ ra cái gì cả...
Trực tiếp giao cho Liên Bang xử lý!
Ngược lại có người bối nồi thay rồi mà.
Phương Hằng không hoảng sợ chút nào, vẫn duy trì hình thái con dơi, một đường gia tốc bay về phía doanh địa Liên Bang.
...
Doanh địa Liên Bang.
Quan chỉ huy Josh vừa mới triệu tập các đội trưởng phân tổ hoàn thành việc thảo luận sau trận chiến hôm nay.
Đại chiến một trận với thú ẩn nấp hư không, cho dù là đối với tinh lực hay là thể lực thì đều có tiêu hao cực lớn.
Josh nhìn theo các tổ trưởng rời khỏi phòng họp từng người một, ngồi trên ghế day day huyệt Thái Dương.
Hắn cảm thấy một cơn uể oải sâu đậm.
Hắn vẫn đang cưỡng chế kiên trì.
Hắn dự đoán rằng đợt thú ẩn nấp hư không công kích đêm nay cũng đã là lá bài tẩy cuối cùng của Hắc Bảo rồi!
Bọn họ giữ được!
Đợi thêm 24 giờ nữa, đợi đến khi thông đạo thế giới nối với trò chơi cao cấp thứ hai mở ra, đến lúc đó sẽ có ít nhất 50 người chơi tinh anh cấp cao gia nhập vào trò chơi.
Có sức chiến đấu của bọn họ gia nhập, nhiệm vụ của hắn mới có thể xem như là thuận lợi hoàn thành.
Còn có hai mươi bốn tiếng.
Chịu đựng được!
Josh mạnh mẽ vực dậy tinh thần, an bài danh sách nhân viên nghỉ ngơi cùng với canh giữ tối nay xong rồi đứng dậy rời khỏi phòng họp, chuẩn bị lại đi dò xét tình huống nhà kho doanh địa lần nữa.
Hắn mới vừa bước ra khỏi phòng thì chạm phải một người chơi Liên Bang đang vội vã chạy tới.
Josh có chút không vui, cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra mà hấp ta hấp tấp thế?”
“Xin lỗi trưởng quan!”
Binh lính Liên Bang bị đụng phải lùi về mấy sau mấy bước mới đứng vững bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy là quan chỉ huy thì nhanh chóng hành lễ.
“Báo cáo trưởng quan! Vừa mới nhận được tin tức từ trạm gác số 6, công ty Hắc Diệu Thạch đang ở trạm canh gác số 6 chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ xây dựng lại, phát hiện đằng xa có tung tích của lượng lớn thú ẩn nấp hư không, vì vậy lập tức rút lui, thú ẩn nấp hư không đang vọt về phía doanh địa, dự tính sẽ đến đây sau khoảng 10 phút.”
Cái gì!
Josh nghe được tin tức này sắc mặt nhất thời lại biến đổi.
Thú ẩn nấp hư không?
Không phải là vừa mới kết thúc một đợt à?
Còn nữa hả?!
Josh còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, hai trợ lý đi theo bên cạnh Josh nhất thời có loại cảm giác mắt tối sầm xuống.
Còn có một đợt nữa? Bọn họ còn có thể chịu nổi ư?
Josh trầm giọng nói: “Ra lệnh đi! Doanh địa tiến vào trạng thái đề phòng cấp 1!”
“Tất cả nhân viên đợi lệnh lập tức dừng việc nghỉ ngơi, lập tức login!”
Ngay tại lúc này Lư Ngạn Long còn ở lại bên trong doanh địa Liên Bang để giao thiệp công việc vận chuyển hàng hóa bất cứ lúc nào.
Khóe mắt hắn chợt quét nhìn thấy phía sau có bóng người xuất hiện, cảnh giác ra đằng sau.
Thấy là Phương Hằng, Lư Ngạn Long mới thả lỏng nói: “Ông chủ Phương? Ngài đã trở về rồi à?”
“Tới rồi, vừa mới quay về dạo qua một vòng, qua đây tránh đầu sóng gió.”
Hả? Tránh đầu sóng gió? Ý gì thế?
Trong ánh mắt của Lư Ngạn Long toát ra vẻ nghi ngờ, nhất thời không nghe hiểu có ý gì.
Phương Hằng thuận miệng đáp một câu, ngẩng đầu nhìn tin tức nhiệm vụ phát ra ngoài ở nơi ủy thác của Liên Bang, hỏi: “Tháp màn chắn thế nào rồi? Liên Bang có làm khó chúng ta không?”
“Không có, lần này là thông qua con đường của Liên Bang trung ương nên tất cả đều thuận lợi.”
Lư Ngạn Long đang muốn hỏi lại Phương Hằng về việc tránh đầu sóng gió, vừa mới mở miệng thì chiếc loa khuếch đại âm thanh bên trong doanh địa lại một lần nữa vang lên tiếng cảnh báo.
“Cảnh báo, trước mặt doanh địa tiến vào hình thức đề phòng cấp 1!”