“Phương Hằng luôn hợp tác chặt chẽ với Liên Bang của bọn ta. Đầu tiên, trong sự kiện ALEX ở trấn Hy Vọng, hắn đã giúp bọn ta loại bỏ thành công ALEX và bảo vệ an toàn cho các điểm tài nguyên của Liên Bang lâm thời.”
“Sau đó, Phương Hằng cũng đã cung cấp cho bọn ta một lượng lớn vật tư ở điểm tài nguyên, giá cả cũng không tính như hầu hết các công ty trò chơi khác. Ta nghĩ hắn đáng tin cậy hơn người bình thường.”
“Ngoài những chuyện này, bọn ta cũng đã nhiều lần hợp tác với Phương Hằng, tất cả đều rất suôn sẻ.”
“Ngoài ra, bọn ta đã thực hiện một cuộc điều tra chi tiết về lý lịch của Phương Hằng theo ủy thác trước đó và không thấy vấn đề gì. Ta không nghĩ hắn là một người nguy hiểm chống lại Liên Bang.”
Trương Nhạc Khôn khẽ cau mày.
“Chỉ cần báo cáo tình hình, không đưa ra phán đoán cá nhân.”
“Vâng! Lãnh đạo!”
Trương Nhạc Khôn kéo Ngụy Quảng Lăng quay người lại nói nhỏ: “Nếu cần, ngươi có thể bí mật tiến hành điều tra kỹ lại lần nữa về Phương Hằng.”
Ánh mắt Ngụy Quảng Lăng chợt lóe lên.
Hắn lắc đầu từ chối.
“Không cần, cho dù là kết quả hay quá trình, vai trò của Phương Hằng trong toàn bộ nhiệm vụ chính là tích cực trực tiếp, hẳn là không phải thuộc về một tổ chức chống Liên Bang, điều tra sâu dễ dẫn đến tác dụng ngược.”
Nói xong, Ngụy Quảng Lăng lại cầm lấy chiếc micro bên cạnh.
“Vất vả rồi, tình hình chi tiết về Tyrant khi nào ngươi trở về thì tiến hành báo cáo. Ngoài ra, ta hy vọng sẽ gặp Phương Hằng một lần. Khi nào ngươi online, hãy giúp ta truyền đạt lại với hắn.”
“Ừm… việc này…”
Trong video, biểu hiện của Từ Bân có chút kỳ quái.
“Cố vấn Ngụy, thật ra, Phương Hằng… hắn ta không sơ tán khỏi thành phố Pinewood.”
“Không rời khỏi? Có chuyện gì xảy ra với hắn sao?”
Ngụy Quảng Lăng ngạc nhiên.
“Không, không phải vậy. Thực ra lúc đầu, Phương Hằng đã lên trực thăng khi sơ tán, nhưng hắn nói muốn ở lại thành phố Pinewood, vì vậy hắn đã nhảy xuống rồi…”
Toàn bộ hội trường lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Ở lại thành phố Pinewood?
Nhảy xuống?
Tại sao nghe không giống như chuyện mà người bình thường làm?
Trần Ngự trong lòng âm thầm gật đầu.
Hắn cho rằng chuyện này quá đỗi bình thường.
Ừm, không sai.
Đây mới chính là Phương Hằng!
Phong thái quen thuộc.
Hành động quen thuộc.
Ngụy Quảng Lăng càng cảm thấy nghi ngờ khi nghe những lời này.
Ở lại thành phố Pinewood? Phương Hằng muốn ở lại đó để làm gì?
Tình hình ở thành phố Pinewood tồi tệ như vậy, ở lại đó chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Ngụy Quảng Lăng quay lại nhìn Trần Ngự.
“Trần Ngự, dựa trên những gì ngươi biết về Phương Hằng, ngươi nghĩ mục đích của hắn ở lại thành phố Pinewood là gì?”
“Cái này sao…”
Trần Ngự vô thức giơ tay lên muốn gãi đầu, nhưng cảm thấy trước mặt lãnh đạo có chút không lịch sự, lại bỏ xuống.
Hắn quyết định nói ra sự thật.
“Thưa lãnh đạo, ta nghĩ hắn có thể muốn cày quái...”
Cày quái?
Ngụy Quảng Lăng và Trương Nhạc Khôn đồng loạt đối mặt nhìn nhau.
Cày quái lại là sao nữa đây?
Từ này thường được nghe thấy trong các trò chơi trực tuyến trước đây.
Khá cổ xưa đấy.
“Ừm, chính là ở đó luyện cấp. Trong thành phố Pinewood có không ít sinh vật biến dị bậc 2, rất có giá trị để giết. Ta nghĩ cấp bậc nhân vật của Phương Hằng đã gần đến cấp độ 10 rồi.”
“Hắn ta rất có thể muốn nhân cơ hội này giết thêm nhiều zombie cấp cao để nhanh đạt cấp độ 10.”
Trần Ngự có ấn tượng rất sâu sắc với Phương Hằng.
Ngay từ lúc đầu tại hố tử thi trong trấn Hy Vọng.
Ngoài ra còn có “tháp phòng thủ” được xây dựng trong nơi ẩn núp sau này.
Quá vô lý.
Những sự kiện tham gia cùng Phương Hằng có thể coi là đã thay đổi nhận thức của Trần Ngự về trò chơi này.
Hắn cảm thấy hẳn là Phương Hằng đang ngứa nghề rồi, dự định ở lại thành phố Pinewood để thực hiện một vài hành động bất ngờ nào đó.
Nhân tiện nâng cấp.
Nghĩ kỹ thì, lựa chọn ở lại thành phố Pinewood lần này của Phương Hằng không khác nhiều so với lần trước hắn chọn ở lại trấn Hy Vọng.
Chẳng phải vì kẻ thù mạnh hơn sao...
Lúc đầu là giết những zombie bình thường và những zombie biến dị bậc 1, sau đó quay trở lại nơi ẩn núp để bắt đầu giết Licker, bây giờ đi giết những sinh vật biến dị cấp 2 thì sao chứ?
Điều này phù hợp với tác phong hành sự nhất quán của Phương Hằng.
Trần Ngự cảm thấy không có vấn đề gì lạ cả.
Ngụy Quảng Lăng và Trương Nhạc Khôn rơi vào trầm ngâm.
…
‘Nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ - Người cầu sinh tuyệt vọng’.
‘Nhắc nhở: Vui lòng đến bất kỳ chi nhánh nào của Đoàn kỵ sĩ Hắn Ám để nhận phần thưởng này’.
Đang bò ra khỏi cống nước ngầm, Phương Hằng nhận được lời nhắc trò chơi mới nhất.
Có vẻ như Lucia đã được sơ tán an toàn khỏi Thành phố Pinewood.
“Cái con người lỗ mãng đó...”
Khuôn mặt Lucia hiện lên trong tâm trí, Phương Hằng trong long thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ chính cuối cùng cũng giữ được!
Tiếp sau đây có thể yên tâm chơi trò chơi một cách chính thức rồi.
Ngay trong quá trình di chuyển qua cống nước ngầm của thành phố, một mô hình ban đầu của kế hoạch đã được xây dựng trong đầu Phương Hằng.
Chia làm ba bước.
Bước đầu tiên là củng cố bệnh viện và đảm bảo an toàn tính mạng của Victor trong bệnh viện.
Bước thứ hai, nhờ Victor giúp làm một huy hiệu khác để ngăn chặn sự truy đuổi của Nemesis, như vậy hắn có thể chạy đến giết lũ nhện biến dị bên trong công ty Meteor.
Bước thứ ba là tìm cách giải quyết hoàn toàn Nemesis!
“Phương Hằng, ngươi đã trở lại.”
Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, Victor đang mặc một thiết bị áo giáp tiến hành canh gác.
“Ta đã thấy rất nhiều trực thăng rời thành phố Pinewood. Tất cả các thành viên của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đã sơ tán rồi sao?”
Victor thầm thở dài trong lòng.
Hắn cảm thấy lần này nợ Phương Hằng quá nhiều.
“Ta xin lỗi, Phương Hằng, lần này là ta đã liên lụy đến ngươi, hại ngươi phải ở lại nơi nguy hiểm này. Trước đây ta đã nghi ngờ ngươi...”
“Nếu ngươi đã sẵn sàng gia nhập nơi ẩn núp của ta, tất nhiên ta muốn đảm bảo sự an toàn cho ngươi.”
“Nhưng Victor, đừng ỉu xìu như vậy, hãy vui lên, đã đến lúc chúng ta bắt đầu chiến đấu.”