Phương Hằng đưa tay chỉ chiếc giá kim loại phía sau lá chắn không gian, tiếp tục giải thích: “Nhìn thấy thiếu bị trung khu bên trong kia không? Chờ một lát nữa ta sẽ phân giải hết nó, đến lúc đó một mảng nhỏ khu vực lá chắn không gian xung quanh đều sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, chúng ta cũng có thể tiếp tục tiến lên.”
Kỷ Minh Bác gật đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi.”
“Đúng rồi, Mạc tiên sinh nói với ta là ngươi có chuyện quan trọng gì cần phải nói ngay trước mặt ta à?”
“À đúng rồi.”
Kỷ Minh Bác tiếp tục nói: “Ông chủ Phương, theo kế hoạch ban đầu thì ta cùng với mấy đồng đội khác phụ trách lẻn vào lăng mộ tìm ra đoàn đội bị vây khốn và hội hợp với họ, chẳng qua kế hoạch của bọn ta xảy ra chút vấn đề, cuối cùng chỉ có ta và một đồng đội khác thành công tiến vào lăng mộ.”
“Cái này là tinh thạch truyền tin của bọn ta, nó có thể né tránh sự quấy nhiễu của từ trường đặc thù bên trong lăng mộ để liên lạc với bên ngoài.”
Kỷ Minh Bác nói rồi lấy ra một quả cầu nhỏ màu lam nhạt từ trong ba lô: “Chính là cái này, nhưng lúc sử dụng máy truyền tin cần có kỹ năng hệ tâm linh thúc giục, còn có thể tiêu hao năng lượng ở bên trong tinh thạch. Mặt khác loại năng lượng này không cách nào bổ sung ở bên trong lăng mộ được, cho nên dưới tình huống bình thường bọn ta ước định cứ cách nửa giờ là liên lạc với đoàn đội bên ngoài một lần.”
“Ừ.”
Phương Hằng nhìn thoáng qua quả cầu tinh thể nhỏ trong tay Kỷ Minh Bác.
Quả cầu nhỏ bị Kỷ Minh Bác nắm trong tay, không ngừng tản ra ánh sáng màu lam hơi yếu.
Đồ chơi này cần có Tâm linh học mới có thể kích hoạt.
Thảo nào lúc trước Fana không có cho mình một viên.
Đương nhiên, ngoài điểm này ra thì trước đó Fana cũng kiểu gì đều không nghĩ tới, cuối cùng chỉ có ba người tiến vào lăng mộ.
Một trong số đó lại còn là Phương Hằng.
“Mặt khác, khối tinh thạch này còn có thể chỉ ra vị trí của đoàn thể bị nhốt.”
Phương Hằng nghe thế, trong lòng hơi động.
“Cái này cũng có thể làm được à? Xác định vị trí chuẩn xác không?”
“Ừ, có thể xác định, trên người đoàn đội bị nhốt cũng mang theo máy liên lạc tương tự, bọn ta là định vị vị trí của máy liên lạc, chỉ cần bọn họ còn mang theo máy liên lạc là có thể định vị được.”
Kỷ Minh Bác nói rồi đặt quả cầu tinh thể nhỏ trong lòng bàn tay, khép hờ hai mắt lại.
“Vù...”
Dưới sự dẫn dắt của lực lượng tâm linh đặc biệt, quả cầu tinh thể nhỏ lơ lửng ở giữa không trung.
Tiếp đó, tinh thể chậm rãi lơ lửng bay về phía vị trí mé phái của lá chắn không gian phía trước.
Kỷ Minh Bác tức khắc mở mắt ra, giơ tay lên bắt lại tinh thạch đang lơ lửng ở giữa không trung, bỏ vào ba lô của người chơi.
“Đoàn đội bị nhốt đang ở hướng kia.”
Phương Hằng gật đầu: “Gần giống với phán đoán trước đó của tia, bên kia là phương hướng trung tâm lăng mộ, Fana cũng nói cho ta biết vị trí của đoàn đội bị nhốt ở trong lăng mộ.”
“Ông chủ Phương, lúc trước đoàn đội đã nói với ta là tiếp theo ta sẽ lấy ngài làm chủ đạo, toàn lực phối hợp với ngài hoàn thành tìm kiếm đoàn đội bị nhốt.”
Chỉ mới gặp mặt chưa được năm phút ngắn ngủi nhưng Kỷ Minh Bác sớm đã vui lòng phục tùng với Phương Hằng.
Lúc trước hắn còn có chút nói thầm với sắp xếp của tổ trưởng, nghĩ làm sao lại nói gì nghe nấy với một người ngoài như thế được chứ.
Bây giờ biết được năng lực của Phương Hằng rồi, hắn hoàn toàn không có một câu oán hận nào hết.
“Khách khí, không có chủ đạo không phải chủ đạo gì ở đây hết, ta và Hắc Bảo vẫn luôn hợp tác rất khoái trá, mục tiêu đều nhất trí là cùng nhau nghĩ cách mau chóng tìm được đoàn đội bị nhốt.”
Phương Hằng nói rồi khoát tay, lại tiếp tục đi đến trước lá chắn không gian, trong tay xuất hiện gậy kim loại hợp kim.
“Vù!!!”
Gậy kim loại vẽ ra tiếng xé gió trên không trung, sau đó đập mạnh lên trên lá chắn không gian.
“Rầm!!!”
Lá chắn đã bị suy yếu rất lớn ầm ầm nổ tung!
Kỷ Minh Bác nhìn động tác của Phương Hằng, cẩn thận nuốt ngụm nước miếng.
Một gậy đánh bể lá chắn không gian ư?
Còn có loại thao tác này á?
“Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Phương đã hiểu cho.”
Phía sau, phân thân zombie nhào lên lần nữa, bắt đầu làm suy yếu lá chắn không gian tiếp theo.
Có người ngoài ở đây nên Phương Hằng cũng không có tiếp tục logout, ở một bên nhìn bầy phân thân zombie làm việc.
Coi như là đốc công.
Dù sao bây giờ Licker đã hoàn thành sống lại, hiệu suất thanh lý bầy nhện cơ giới trong đường đi đằng sau tăng lên trên diện rộng.
Tạm thời không có nguy hiểm gì.
Kỷ Minh Bác ở một bên tạm thời cũng không giúp được gì, nhìn chung quanh một chút, có chút không biết làm sao, không khỏi hỏi: “Ông chủ Phương, còn có việc gì là cần ta giúp một tay không?”
“Tạm thời không có.”
Phương Hằng nhún vai, lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi biết tình huống của Liên Bang không?”
“Ừm, biết được một ít, có tin tức nói trước khi trời tối Liên Bang có thể hoàn thành việc xây dựng thêm thông đạo dịch chuyển level 5, thời gian còn lại cho chúng ta đã không nhiều lắm.”
Nói đến việc này, Kỷ Minh Bác không khỏi có chút lo lắng.
“Ông chủ Phương, năm phút sau ta sẽ giao lưu với đoàn đội Hắc Bảo, có gì cần ta chuyển đạt không?”
“Không có gì hết.”