Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2625 - Chương 2634: Địa Phương Tốt

Chương 2634: Địa phương tốt

Tiểu Thất vừa giới thiệu vừa dẫn dắt hai người Phương Hằng đi về phía trước: “Chẳng qua kẻ lừa đảo cũng nhiều. Nếu như hai vị muốn đi dạo một chút thì có thể mang theo ta. Thứ tốt có khi không phân rõ được, nhưng một ít hàng giả thì vẫn có thể giúp các lão bản tránh cho giẫm trúng lôi...”

Fana ngắt lời nói: “Dẫn bọn ta đi y quán trước.”

“Được rồi, mời mấy lão bản đi theo ta.”

Tiểu Thất thấy hai người không có hứng thú với Quỷ thị, bèn ngừng câu chuyện, nhiệt tình dẫn đường: “Bản thân thành U Ám không lớn lắm, phía trước chính là một nhà y quán duy nhất trong thành. Đúng rồi, mấy ông chủ là lần đầu tiên tới nơi này, có một số chuyện ta còn phải nhắc nhở một phen, miễn cho làm trễ nãi chuyện lớn của lão bản.”

Fana lãnh đạm trước sau như một: “Ừ, ngươi nói đi.”

“Tuy thành U Ám không lớn, nhưng cũng là do vài thế lực bang hội cùng nhau liên hợp quản lý. Người quản lý nơi này bình thường hay đội mũ, trên mũ khảm nạm bảo thạch màu lam chính là bang phái quản lý thành phố. Nếu như lão bản gặp phải tranh cãi ở trong thành thì có thể tìm bọn họ, có thể đảm bảo cho sự an toàn của chúng ta ở một mức độ nào đó.”

“Trên lý thuyết, thành U Ám không cho phép đánh lộn giết người. Đương nhiên ngài cũng biết, loại chuyện như vậy tránh không được, vẫn nên cẩn thận một ít cho thỏa đáng.”

“Mặt khác, không biết lão bản có từng nghe qua về bang Mutter chưa? Bình thường bọn họ hay ở bên ngoài thành, rất ít khi gặp phải ở trong thành. Nhỡ đâu mấy vị đi ngoài thành gặp được bọn họ, kiến nghị tốt nhất vẫn là đừng xảy ra xung đột với bọn họ.”

Nghe đến đây, Fana nhíu mày.

Trong ấn tượng nàng chưa từng nghe qua tên của bang phái này bao giờ.

“Bang Mutter? Bang phái lợi hại lắm à? Nghe ý tứ của ngươi hình như ngươi rất kiêng kỵ bọn họ thì phải?”

“Ha ha, so với hai lão bản đương nhiên không đáng giá nhắc đến rồi.” Tiểu Thất cười ha ha, tiếp tục giải thích: “Bang Mutter là một bang phái nhỏ vừa mới tiến vào chiếm giữ thành U Ám hơn hai năm trước, sau đó đứng vững bước chân ở chỗ này, bình thường hay hoạt động ở bên ngoài thành.”

Thành U Ám cũng không lớn lắm.

Chia thành hai nội thành Nam và Bắc.

Toàn bộ khu Nam đều là khu vực Quỷ thị, còn khu Bắc thì là khu sinh hoạt.

Ngoài ra, khu vực ngoại thành có rất ít người hoạt động.

Sau khe rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, mấy người tiến vào một y quán dưới sự dẫn dắt của Tiểu Thất.

Tiểu Thất khá quen thuộc với y quán, chỉ cần cho đủ tiền, Tiểu Thất mời chủ quán đích thân đến trị liệu cho Cố Thanh Trúc.

Chủ quán y quán kiểm tra đại khái Cố Thanh Trúc đang hôn mê, trong ánh mắt lộ ra một tia kì dị.

Năng lực tự chữa lành thật kinh khủng!

Lúc này chủ quán biết mình gặp được nhân vật ghê gớm, trong giọng nói có thêm mấy phần cẩn thận, nhìn về phía Phương Hằng: “Mấy vị khách quý, thương thế của bệnh nhân rất nghiêm trọng, may mà điều kiện cơ thể của bản thân bệnh nhân vô cùng tốt, đã đang tự khôi phục rồi, không có vấn đề gì lớn. Điều kiện chữa bệnh ở nơi đây có hạn, ta sẽ mở một ít thuốc, phối hợp tiến hành phụ trợ trị liệu bảo thủ.”

Chủ quán cân nhắc một chút, tiếp tục nói: “Lấy điều kiện cơ thể của nàng, ngày mai là có thể tự tỉnh lại, nói vậy có lẽ bệnh nhân có phương án trị liệu tốt hơn của ta.”

“Tốt, bọn ta tạm thời ở lại đây một thời gian ngắn.” Fana nói rồi đưa một túi nhỏ chứa đầy vỏ sò đến: “Giúp bọn ta an bài hai gian phòng.”

Học đồ y quán ở một bên tiến lên trước: “Vâng thưa quý khách, mời theo ta tới, ta mang mấy vị đến chỗ ở.”

“Chờ đã.”

Phương Hằng đưa tay ngăn lại học đồ, nhìn chủ quán hỏi: “Trên người bệnh nhân bị hạ dấu hiệu loại truy tung, các ngươi có biện pháp tiêu trừ nó không?”

“Quý khách ngài quá để mắt bọn ta rồi. Nơi đây của bọn ta chỉ có thể làm một ít trị liệu cơ sở thôi, tối đa là chữa trị xong ngoại thương, chứ còn dấu hiệu truy tung mà ngài nói bọn ta không cách nào xử lý được.”

Tiểu Thất ở một bên nghe thế, chớp mắt.

Trước kia chủ quán có nói như vậy đâu ta.

Hắn nói chỉ cần cho đủ tiền là chữa khỏi trăm bệnh mà.

Tại sao hôm nay khiêm nhường như thế chứ?

“Ừ, ta biết rồi, làm phiền.”

Phương Hằng gật đầu, đi vào hậu viện cùng với học đồ.

Fana lại mang vài phần hoài nghi với Cố Thanh Trúc. Nàng và Phương Hằng thương lượng một phen, quyết định đơn độc ở lại chăm sóc Cố Thanh Trúc, còn Phương Hằng thì một mình ở trong căn phòng cách vách.

Phương Hằng trở về phòng, rửa mặt đơn giản một phen rồi ngồi ở trên giường, thử tiến vào trò chơi lần nữa.

Hắn nhắm mắt lại.

Cánh cửa đi thông trò chơi lại hiện lên trước mắt.

Phiền phức thật!

Trên cánh cửa vẫn bị phong ấn màu lam phong bế.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu yếu bớt nào cả.

Phương Hằng thử đẩy mạnh cánh cửa về phía trước.

Không đẩy ra nổi.

Phong ấn màu lam quấn chặt lấy cánh cửa, không phải hắn thuận tay đẩy một cái là có thể đẩy ra được.

Xem ra hiện giờ không thể lợi dụng chiêu này để tiến vào trò chơi được.

Phương Hằng nghĩ ngợi trong lòng.

Lúc này chỉ có thể ở lại bên trong thành U Ám một khoảng thời gian, chờ sáng sớm ngày mai Cố Thanh Trúc tỉnh lại rồi xem xét tình huống sau.

Có khi Cố Thanh Trúc càng hiểu rõ về phong ấn hơn, biết phương pháp phá giải nó.

Bình Luận (0)
Comment