Tình huống có vẻ trở nên càng nguy hiểm hơn.
“Thùng thùng...”
Bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
Tiểu Thất ở ngoài cửa hô: “Các lão bản, ta có thể đi vào không?”
Fana tiến lên mở cửa phòng.
“Ông chủ Phương.”
Trên đường trở về, Tiểu Thất và Phương Hằng tạm thời tách nhau ra, chạy đi thám thính tin tức phía ngoài.
Lúc này hắn chiếm được một vài tin tức tình báo, bèn vội vã trở về báo cáo.
“Tình huống bên ngoài thế nào?”
“Ta vừa mới tìm hiểu qua, vô cùng không ổn. Người của Liên Bang lấp kín toàn bộ mấy cửa ra ở bên ngoài thành U Ám của chúng ta. Xem tư thế đó của bọn họ thật giống như là muốn hoàn toàn thanh lý thành U Ám chúng ta vậy. Ta mang hai lão bản vội vàng rút lui từ cửa ra khẩn cấp trước.”
“Có thể rời đi được à?”
“Được.” Tiểu Thất liên tục gật đầu: “Bọn ta vẫn luôn kiếm ăn trong thành U Ám, vẫn là biết được mấy thông đạo ra vào ẩn nấp. Thừa dịp hiện tại hỗn loạn, có thể chạy trốn từ cửa ra đường nhỏ. Nhanh lên, chậm thì có khi không kịp đâu.”
“Không, chúng ta không đi.”
Phương Hằng lắc đầu từ chối, sau đó hỏi: “Ngươi rất quen thuộc thành U Ám, có biết chỗ nào trốn tránh được trong này không?”
Giấu đi?
Tiểu Thất nghe thế, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có cơ hội chạy đi mà không chịu ư?
Len lén trốn đi là có ý gì thế?
“Các lão bản, ở lại chỗ này vô cùng nguy hiểm...”
Fana lạnh giọng ngắt lời nói: “Có? Hay là không có? Trả lời vấn đề của ta.”
Tiểu Thất nhất thời rùng mình.
“Có, có, năm đó vì an toàn, chú Lương đã thành lập một khu an toàn khẩn cấp dùng để tị nạn ở khu vực trung gian thông đạo bí mật, có thể tránh né trong tình huống khẩn cấp. Chẳng qua vẫn là quá nguy hiểm, một khi khu an toàn bị phát hiện, toàn bộ chúng ta đều không trốn thoát.”
“Dẫn bọn ta qua đó trước.”
“Cái này...” Tiểu Thất nhìn thấy mấy người Phương Hằng kiên quyết như thế, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được rồi, các lão bản theo ta.”
Phương Hằng cõng Cố Thanh Trúc đang hôn mê, cùng đi ra khỏi phòng.
Người trong đại sảnh của y quán đã rút lui bảy tám phần, đều có dáng vẻ hỗn loạn.
Tin tức bên ngoài thành U Ám bị Liên Bang vây công truyền vào trong thành, cả thành phố đã loạn như tơ vò.
Khác với thông đạo chính trước đó, lúc này đây Tiểu Thất mang theo mấy người Phương Hằng tới bên bờ sông ngầm ở phía tây thành phố.
“Hai lão bản chờ ở chỗ này một lát, ta đi lái thuyền.”
Tiểu Thất nói rồi nhảy thẳng xuống sông.
Rất nhanh, Tiểu Thất ló đầu ra khỏi mặt hồ, bơi về phía bến tàu bằng gỗ và kéo ra một chiếc thuyền gỗ giấu dưới đó.
“Lão bản, nhanh lên thuyền đi, thông đạo nằm ở...”
Tiểu Thất đang nói thì chú ý tới ánh mắt của mấy người Phương Hằng, không khỏi quay đầu nhìn ra đằng sau.
Trên mặt hồ, hơn mười chiếc thuyền nhỏ đang nhanh chóng lướt về phía bọn họ.
Tiểu Thất nhìn thấy bóng người đứng trên chiếc thuyền gỗ cầm đầu, hai mắt nhất thời sáng lên, phất tay hô với bên đó: “Chú Lương!”
Sắc mặt chú Lương có chút khó coi.
Đến khi đội thuyền tới gần, hắn nói với đám người Phương Hằng: “Không cần lên thuyền, đều trở về đi. Lần này Liên Bang đã quyết tâm rồi. Bây giờ tất cả cửa ra bên ngoài đều đã bị đóng kín, đi qua cũng chỉ là chịu chết mà thôi.”
Tiểu Thất vừa nghe thế thì càng khẩn trương hơn: “A, cái này... Cái này...”
Người trung niên đi theo sau lưng chú Lương nói: “Thật xui xẻo, vừa nãy bọn ta còn muốn tiếp ứng các ngươi rời đi, không ngờ lại chính diện gặp được người của quân Liên Bang bộ, kết quả suýt chút nữa bị người giết chết.”
Nhân lúc mọi người xuống thuyền, chú Lương nói tiếp: “Người tới lần này là quân bộ Liên Bang, thực lực quá mạnh mẽ, hơn nữa hành động vô cùng cẩn thận, gặp phải chúng ta cũng không truy kích, cẩn thận tìm tòi suốt dọc đường. Chắc chắn mấy điểm an toàn lâm thời chúng ta thu xếp không thể tránh nổi ánh mắt của bọn họ.”
Phương Hằng và Fana nhìn thoáng qua nhau.
Ngay cả quân bộ Liên Bang cũng tham gia luôn.
Một tia may mắn cuối cùng cũng bị loại bỏ.
Chắc chắn là Liên Bang tới tìm bọn họ không thể nghi ngờ.
“Các lão bản, lần này Liên Bang tới kỳ quái, chỉ sợ là có tránh thì cũng không tránh được. Nếu như trên người hai lão bản không có chuyện lớn gì, không bằng dứt khoát ở lại chỗ này, đi vào trong Liên Bang mặt nhốt mấy ngày cũng rất nhanh thì có thể đi ra, không cần thiết cùng chúng ta cùng nhau liều mạng.”
Chú Lương nói rồi dừng một chút: “Nếu không, lúc này cũng chỉ có thể cùng nhau trở về với bọn ta, đi tìm vài thế lực bản thổ thành U Ám hội hợp. Mọi người tụ tập lại một chỗ, có lẽ có thể tìm được một lối ra.”
“Được.”
Đầu hàng chờ chết chắc chắn là không được.
Có một chút hi vọng sống, kiểu gì cũng phải thử một lần!
Fana lạnh lùng nói: “Chú Lương, không cần dò xét nữa, chuyện phiền toái trên người bọn ta không ít hơn so với các ngươi, đầu hàng chắc chắn là không có khả năng, ta đi với các ngươi là được.”
“Tốt!”
Việc này không nên chậm trễ, mọi người lập tức hành động, quay lại trở về bên trong thành U Ám.
Phương Hằng cảm thấy sự tình trở nên càng thêm vướng tay vướng chân.
Lúc này nếu như chỉ có một mình hắn, hắn có thể mượn lực lượng của sương đen, còn có thể nghĩ biện pháp chơi trốn tìm với Liên Bang một hồi ở trong thành U Ám, nhưng mà có thêm Cố Thanh Trúc đang hôn mê...