Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2638 - Chương 2647: Cứu Trợ (2)

Chương 2647: Cứu trợ (2)

Nếu không nhờ Phương Hằng hỗ trợ, có khi hắn và toàn tiểu đội đã phải triệt để bàn giao.

“May mà đại ca có sắp xếp, hình như quân bộ đã rút lui, ta dẫn ngươi về trước.”

“Ừ.”

Phương Hằng theo Acrtu trở lại đại sảnh tổng bộ bang Mutter.

Đại sảnh của bang hội Mutter được xây dựng sâu trong sương đen.

Tình thế trước mắt rất khẩn cấp, đại sảnh tổng bộ tạm thời sung làm đại sảnh hội nghị cho người chơi.

Trên đường về, Phương Hằng và Acrtu thấy liên tiếp có những thương binh được khiêng về tổng bộ để tiến hành trị liệu.

Trong đại sảnh tổng bộ, rất nhiều lão đại của các bang hội trong thành U Ám đã sớm chạy về, đang thảo luận chuyện gì đó cùng Mạnh Như Huy.

Mạnh Như Huy trông thấy Acrtu bị thương trở về, vội vàng tiến lên ân cần hỏi han: “Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Xin lỗi đại ca, bọn ta làm bang phái mất thể diện rồi.” Acrtu tỏ vẻ áy náy: “Thật ra ta không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là có thể tiếp tục tham chiến.”

“Ừ, đừng miễn cưỡng.”

Mạnh Như Huy lo lắng vỗ vai Acrtu, lại nhìn về phía Phương Hằng sau lưng hắn hỏi: “Vị này là?”

“Đây là người anh em Phương Hằng, lúc nãy nhờ hắn giúp một tay.”

Mạnh Như Huy gật đầu nói: “Cảm ơn người anh em ra tay tương trợ, lão Mạnh ta ghi nhớ trong lòng, nếu lần này có cơ hội may mắn vượt qua nguy cơ, tương lai ắt sẽ báo đáp ngươi.”

“Khách sáo rồi.”

Phương Hằng nhìn các lão đại trong bang hội có chuyện bàn bạc bèn đi tới một góc đại sảnh, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Acrtu hỏi: “Đại ca, tình hình bên ngoài thế nào?”

“Ừ, quân bộ Liên Bang đã tạm thời rút lui từ bên trong nơi đóng quân, ngăn chặn bên ngoài khu vực lối vào của nơi đóng quân. Lần này bọn chúng ồ ạt kéo tới, e rằng muốn diệt sạch tất cả thế lực trong thành U Ám một lượt.”

Lão đại của các thế lực bang hội lớn ở thành U Ám đang có mặt trong đại sảnh đều cảm thấy tình hình không tốt lắm.

Lần này có thể may mắn đánh lui quân bộ Liên Bang toàn nhờ vào năng lực quỷ dị của các thành viên bang Mutter và sương đen.

Lúc này, tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng vào bang Mutter, tập trung ánh mắt vào Mạnh Như Huy.

“Mạnh tiên sinh, ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có các ngươi hiểu rõ sương đen nhất, ngươi nói chúng ta nên làm sao đây?”

Mạnh Như Huy lắc đầu nói: “Thánh địa không có lối vào khác. Hiện tại, có lẽ rất khó vượt qua cửa này, ta đã phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài. Giờ đây chỉ có thể tiếp tục trụ vững, hy vọng người bên ngoài có thể tìm cách đến giúp chúng ta.”

Mọi người nghe xong lại lần nữa rơi vào im lặng.

Chờ người bên ngoài đến cứu?

Có chắc sẽ chờ được không?

Hơn nữa, trước mắt bọn họ bị quân bộ Liên Bang bao vây.

Trên đời này, số người có lá gan đối đầu trực diện với Liên Bang chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Acrtu thoáng lộ vẻ bối rối, suy đi nghĩ lại, cắn răng nói: “Đại ca, không thì chúng ta vận dụng thứ kia, dứt khoát liều mạng với chúng luôn đi?”

Mạnh Như Huy nhìn thoáng qua Acrtu, ra hiệu đối phương mau ngậm miệng.

Sao có thể nhắc đến bí mật của bang hội trước mặt nhiều người ngoài như vậy!

Acker vừa dứt lời cũng nhận ra mình đã làm sai, co đầu rụt cổ, vội ngậm chặt miệng.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng.

Đám người đều nhìn sang Mạnh Như Huy.

Gite thấy hai người trao đổi ánh mắt bèn nói: “Mạnh tiên sinh, đã đến nước này, ngài còn che giấu thứ áp dưới đáy hòm làm gì nữa?”

“Không phải vậy.”

Mạnh Như Huy lắc đầu nói: “Lão Mạnh ta cũng biết tình hình khẩn cấp, nhưng bất đắc dĩ việc này liên quan đến bí mật của thánh địa bang Mutter. Một khi không khống chế tốt, tất cả chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn...”

Nghe Mạnh Như Huy nói vậy, mọi người đột nhiên cảm thấy lại có kịch hay để xem.

Không khống chế tốt sẽ chết không có chỗ chôn?

Vậy nếu như khống chế tốt thì sao!

“Mạnh tiên sinh, bọn ta sẵn sàng liều một phen!”

“Đúng đấy, Mạnh tiên sinh...”

“Liên Bang khá kiêng dè sương đen. Theo ta suy đoán, chúng sẽ không phát động công kích trong thời gian ngắn trước khi tìm ra cách ứng phó. Chúng ta còn một ít thời gian.”

Mạnh Như Huy lộ vẻ khó xử: “Chúng ta vẫn có thể giằng co với Liên Bang thêm một khoảng thời gian nữa. Suy nghĩ lại một chút, không cần vội đưa ra quyết định.”

Đã lúc nào rồi mà còn suy nghĩ lại một chút?

Mọi người nóng nảy, ngươi một lời ta một câu thuyết phục.

“Mạnh tiên sinh, không phải ta bi quan. Nhưng theo ta thấy không có viện binh bên ngoài gì đâu. Lần này, Liên Bang bày ra thanh thế mạnh mẽ, còn ai có thể tới giúp chúng ta đây?”

“Ngài nhẫn tâm nhìn bang Mutter mà ngài hao tâm tổn trí gầy dựng trong bao nhiêu năm qua cứ thế bị Liên Bang phá hủy ư?”

“Mạnh bang chủ, khó mà tránh khỏi, dù sao cũng phải sẵn sàng cho tình huống ngọc nát đá tan, chờ chúng đánh tới đợt sau e là không kịp nữa...”

“Được rồi.”

Mạnh Như Huy không chống đỡ được nhiều người thuyết phục như vậy, do dự một lát, cuối cùng hít một hơi thật sâu: “Đây không phải chuyện nhỏ, nếu không cẩn thận, tất cả sẽ bỏ mạng tại chỗ, lão Mạnh vẫn mong các vị giúp một tay.”

Chẳng dễ dàng gì mới thuyết phục được Mạnh Như Huy, các người chơi đều chuẩn bị tinh thần: “Cần bọn ta làm gì, Mạnh tiên sinh cứ việc nói!”

“Ta cần mọi người tìm những thuộc hạ là người chơi am hiểu Thần bí học...”

Mạnh Như Huy triệu tập các đại lão bang hội cùng nhau nhỏ giọng thảo luận.

Bình Luận (0)
Comment