Phương Hằng lập tức từ trong di động lục ra ảnh chụp của Hạ Hi, đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc: “Ngươi có quen nàng không? Nàng chính là Hạ Hi.”
Nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp của Hạ Hi, sắc mặt Cố Thanh Trúc rõ ràng có biến hóa.
“Nàng, Hạ Hi, thì ra nàng chính là Hạ Hi.”
Phương Hằng nhíu mày, trong lòng khẽ động: “Quả nhiên ngươi quen nàng! Nàng là ai?”
“Người cho ta sức mạnh, đây là một câu chuyện dài.”
“Bằng lòng nói cho ta nghe một chút không? Nó có thể rất quan trọng đối với ta.”
Ánh mắt Cố Thanh Trúc dừng trên người Phương Hằng một lát, dần dần rơi vào hồi ức: “Đó là chuyện rất lâu trước kia, ta sống một thôn trang ngoài quận Lôi Đức.”
“Vào một buổi tối yên tĩnh nào đó, thôn xóm gặp phải sự tàn sát của người ngoài, cha mẹ kêu ta trốn dưới tầng hầm, ta nghe thấy tiếng hét và tiếng cầu xin từ bên ngoài, thôn trang trong một đêm bị san thành đất bằng phẳng.”
“Chờ khi ta tỉnh lại, ta đã bị mang vào sở nghiên cứu của Liên Bang.”
“Trong sở nghiên cứu còn có tộc Á Nhân khác giống ta, bọn họ đều bị nhốt ở đây, cho đến lúc này ta mới biết được nguyên nhân thôn xóm lọt vào tàn sát.”
“Mọi chuyện đều là bởi vì ta, bởi vì trên người ta có huyết thống tộc Á Nhân.”
“Liên Bang vì nghiên cứu tộc Á Nhân, bắt bọn ta tiến hành thực nghiệm cơ thể sống.”
“Trong sở nghiên cứu, mỗi ngày nhất cử nhất động của bọn ta đều bị Liên Bang giám thị, vì sống sót, bọn ta chỉ có thể tiếp nhận các loại thực nghiệm mà Liên Bang cho bọn ta.”
“Khi đó, tuổi tác của ta là nhỏ nhất trong đám, các tộc nhân vì bảo vệ bọn ta, tranh đoạt chủ động tham dự những thực nghiệm nguy hiểm, bọn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn các tộc nhân từng người đau khổ chết đi sau khi tiếp nhận thực nghiệm.”
“Cho dù là sau khi bọn họ chết.”
Cố Thanh Trúc nhớ lại, khóe mắt lờ mờ hiện lên lệ quang: “Thi thể và linh hồn của bọn họ cũng không cách nào được yên bình, thi thể của bọn họ bị mổ xẻ nghiên cứu, linh hồn cũng bị tra tấn vô cùng vô tận.”
“Các tộc nhân của ta luôn thử phản kháng, cuối cùng vào một ngày nọ, bọn ta tìm được cơ hội, các tộc nhân ở trong sở nghiên cứu phát động náo loạn.”
“Dưới sự bảo vệ của các tộc nhân thoát khỏi sở nghiên cứu, vì bảo vệ bọn ta rời đi các tộc nhân hết người này đến người khác chết ở trước mặt ta, tổng cộng ba trăm bảy mươi hai đồng đội, lúc trốn khỏi sở nghiên cứu, bọn ta chỉ có hai mươi người.”
Nói tới đây, sắc mặt Cố Thanh Trúc đã dần dần khôi phục lạnh như băng.
“Bắt đầu từ thời điểm đó, trên người bọn ta đã gánh vác thù hận của những đồng đội chết đi, bọn ta không làm sai bất kì chuyện gì, chỉ là bởi vì huyết mạch của bọn ta, vì thế bọn ta phải trả giá đắt, chuyện này công bình sao?”
Phương Hằng nhìn phía Cố Thanh Trúc, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn cũng từng nhìn thấy một vài nội dung trong web đen có liên quan đến việc Liên Bang nghiên cứu tộc Á Nhân, nhưng cũng không xác định thật giả.
Cố Thanh Trúc tự giễu cười: “Có lẽ bản thân nhỏ yếu chính là tội lỗi lớn nhất.”
“Bọn ta không ngừng tìm kiếm sức mạnh, đang âm thầm tích góp thực lực, cho đến một ngày nào đó sáu năm trước, hành tung của bọn ta bất ngờ bị lộ ra, lần nữa bị Liên Bang truy kích.”
“Ngay lúc bọn ta cùng đường bí lối, Hạ Hi xuất hiện ở trước mặt ta, là nàng đã cứu ta.”
“Nàng nói cho ta biết, trên người ta có một tính chất đặc biệt mà nàng cần, nàng bằng lòng cho ta một cơ hội, để ta thu hoạch sức mạnh lớn mạnh, nhưng nếu bất hạnh thất bại, hậu quả có thể là chết.”
Cố Thanh Trúc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta chấp nhận đề nghị của nàng, chủ động tham dự nghi thức trong miệng nàng.”
Nghe thấy miêu tả của Cố Thanh Trúc có quan hệ với nghi thức, Phương Hằng nhất thời trong lòng vừa động.
Nghi thức!
Cho nên Cố Thanh Trúc cũng đã trải qua nghi thức!
Nhưng Cố Thanh Trúc là tự nguyện tiếp nhận nghi thức.
Nhưng hắn thì khác.
Từ một vài đoạn ngắn rải rác trong trí nhớ, Phương Hằng xác định đời trước của bản thân hẳn là bị bắt buộc nhận nghi thức.
Trong lòng Phương Hằng đã có suy đoán, nhưng vẫn nhìn về phía Cố Thanh Trúc hỏi: “Là nghi thức gì?”
Cố Thanh Trúc do dự một chút, lắc đầu: “Ngươi sẽ không hy vọng hiểu biết nhiều hơn, cái này cũng là vì lo lắng an toàn của ngươi.”
Quả nhiên!
Đồng tử Phương Hằng phút chốc co rụt lại.
Hạt giống quỷ!
Hạ Hi có quan hệ chặt chẽ với hạt giống quỷ!
“Không, ta hiểu được, hạt giống quỷ đúng không? Ta cũng trải qua nghi thức hạt giống quỷ.”
Cố Thanh Trúc không dự đoán được Phương Hằng sẽ nói ra đáp án này, dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn Phương Hằng.
“Ngươi thành công rồi sao?”
Phương Hằng khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt Cố Thanh Trúc thêm vài phần kinh ngạc, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
“Thực hâm mộ ngươi, đáng tiếc ta thất bại, vận khí tốt, để lại một cái tánh mạng.”
Nghe miêu tả của Cố Thanh Trúc, Phương Hằng lại nhẹ nhàng nắm tay.
Sản phẩm thất bại...
Cho nên bản thân là vật thí nghiệm của nghi thức thành công sao?
Cố Thanh Trúc không khỏi cảm thán: “Tuy nghi thức thất bại, Hạ Hi vẫn cho ta cơ hội lần thứ hai, nàng tán thành sự báo thù của ta, ban cho ta một loại sức mạnh đặc biệt.”
“Là sức mạnh gì?”
“Thật xin lỗi, ta từng đồng ý với nàng, sẽ không nói cho người khác biết.”