Phương Hằng vừa nói vừa xoay người đi ra phía sau.
Mắt thấy Liên Bang lại đuổi theo, hắn cúi đầu nhìn U Ảnh Ma Thử giấu trong quần áo.
“Kikemi, cho họ nếm chút mùi đi.”
“Chít chít chít!!”
U Ảnh Ma Thử phát ra tiếng kêu chít chít, rồi nhảy lên trên vai Phương Hằng, hít một hơi thật mạnh, hai má phồng lên.
“Phù!!”
U Ảnh Ma Thử phun ra một tầng sương mù đen dày đặc về phía đám truy binh đằng sau!
Người chơi Liên Bang đuổi theo gần nhất lập tức bị bao phủ bởi một màn sương đen dày đặc!
“Không tốt, cẩn thận! Có thể có ô nhiễm!”
“Đừng đuổi theo nữa!”
Chỉ huy Liên Bang thấy thế, một tầng mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra trên trán, hắn lập tức nói mọi người ngừng đuổi heo, sự hoảng loạn và kiêng kị tràn đầy trong ánh mắt.
Ma chủng!
Thứ đồ chơi vừa rồi rất có thể là ma chủng!
Một khi bị ma chủng ô nhiễm, nếu bọn họ không cẩn thận lây lan ra ngoài, vậy thì xong rồi!
Phun ra một lượng lớn sương mù đen trong khoảng thời gian ngắn, U Ảnh Ma Thử cũng lộ ra vẻ mặt mệt mỗi, nó cuộn tròn lên, trốn vào trong túi Phương Hằng.
Mạnh Như Huy và Doãn Mặc nhìn nhau, trong lòng kinh nghi bất định.
Ma chủng à?
Nhìn từ sương mù màu đen nó phun ra...
Phần lớn là vậy!
Thật sự không thể ngờ rằng, thứ bị phong ấn trong khe hở trò chơi lại là tiểu gia hỏa trông giống như một con sóc?
Cố Thanh Trúc nói: “Phương Hằng, bây giờ trên người chúng ta có truy tung của Liên Bang, nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, mục tiêu quá mức tập trung, chẳng mấy chốc sẽ bị bọn họ nhắm đến.”
Phương Hằng lại nhìn về phía đám người bang Mutter, “Mấy ngươi có đề nghị gì?”
“Bang Mutter bọn ta sẽ tạm thời biến mất một khoảng thời gian, sau khi hết nguy hiểm, chúng ta sẽ tập hợp bang chúng thông qua biện pháp cảm hóa, Phương Hằng huynh đệ, ta đưa một cái địa chỉ cho ngươi, bọn ta sẽ ở chỗ đó chờ ngươi.”
“Ừm.” Phương Hằng nhận lấy tờ giấy do Mạnh Như Huy đưa cho, gật đầu, “Giữ liên lạc, chúng ta trên người có truy tung Liên Bang, bây giờ ở chung một chỗ chỉ gây thêm phiền phức cho các người, chờ bọn ta nghĩ cách giải trừ ấn ký truy tung sau đó mới gặp lại.”
Mạnh Như Huy gật đầu nói: “Được.”
Phương Hằng lại nhìn về phía Fana.
Fana gật đầu nói: “Phương Hằng, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, không cần phải nói mấy lời khách sáo, nhiệm vụ đã hoàn thành, ta cũng phải trở về Hắc Bảo phục mệnh, ta chúc lần hợp tác tiếp theo vui vẻ trước, bảo trọng.”
“Nhất định!”
Nói xong, hai người Phương Hằng, Cố Thanh Trúc và mọi người nhanh chóng chia nhau rời đi, tản ra bốn phương tám hướng bên ngoài màn sương đen.
...
Một tiếng sau, hai người Phương Hằng và Cố Thanh Trúc chặn một chiếc xe trên đường, nhanh chóng lái xe rời khỏi thành Hắc Ám.
“U Ảnh Ma Thử…”
Trên xe, Cố Thanh Trúc lắng nghe những chuyện Phương Hằng sở kiến sở văn trong thánh địa bang Mutter, nàng không khỏi lộ ra vẻ trầm tư trong ánh mắt.
Nàng lại liếc nhìn túi tiền trống rỗng phía trên ghế lái phụ, nói, “Ta cho rằng phán đoán của ngươi không sai, U Ảnh Ma Thử đã tiến hành nghi thức ‘lười biếng’, hơn nữa còn thành công chiếm được một phần sức mạnh của ma chủng ‘lười biếng’.”
Phương Hằng nghĩ đến trước đó tiếp nhận đến ma chủng tương quan nhiệm vụ, hỏi: “‘Một phần ‘ là có ý gì?”
“Trước khi ta tiếp nhận nghi thức Hạ Hi đã nghe nói, bởi vì quan hệ thích ứng, lượng sức mạnh ma chủng mỗi người có thể gánh vác không giống nhau, có đôi khi rất khó tìm được nhân tuyển thích hợp.”
“Cho nên Hạ Hi đã sử dụng thủ đoạn nào đó để phân chia sức mạnh của ma chủng thành rất nhiều phần, bởi vì sức mạnh ma chủng yếu ớt, một số người có khả năng thích ứng thấp hơn một chút cũng có xác suất hoàn thành nghi thức.”
“Cử hàng nghi thức trước, một khi hoàn thành nghi thức, khi thân thể và ma chủng dần dần dung hợp, cường độ thân thể và tính thích hợp với ma chủng cũng sẽ dần dần tăng lên, cho đến khi có thể hoàn toàn dung nạp toàn bộ ma chủng.”
Cố Thanh Trúc nhớ lại tình hình lúc đó, tiếp tục nói: “Lúc trước ta tiến hành nghi thức cũng chỉ là một phần ma chủng, trước nghi thức, Hạ Hi còn cung cấp một phần sức mạnh giúp ta tăng cường độ thân thể, cải thiện khả năng thích ứng, chỉ tiếc rằng cuối cùng vẫn thất bại.”
“Ừm…”
Phương Hằng trầm ngâm một tiếng.
Ma chủng còn có cách nói bị phân chia.
Vậy thì ma chủng trên người mình là toàn bộ ma chủng à?
Phương Hằng lại ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ có thể xác định ma chủng ‘lười biếng’ bị chia cắt rồi, ta nhận được nhiệm vụ liên quan, làm sao có thể tìm được phần còn lại của ma chủng?”
“Ta không thể giúp ngươi chuyện này được.” Cố Thanh Trúc ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: “Người trong bang Mutter đều thuộc về tín đồ ‘lười biếng’, bọn họ có cảm ứng với sự tồn tại của ma chủng lười biếng, nếu tìm được bọn họ, có lẽ người sẽ nhận được nhắc nhở nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo.”
0
“Được.”
Phương Hằng gật đầu.
Trước mắt, mọi người bang Mutter đã phân tán né tránh tra xét của Liên Bang, chờ qua một thời gian nữa giải quyết theo dõi của Liên Bang trên người lại đi hội hợp với bọn họ.
Phiền phức là, thế giới hiện thực cũng tồn tại ô nhiễm.
Có tín đồ lười biếng thì tín đồ ‘đố kỵ’ có thể cũng ở trong thế giới hiện thực hay không?
Trong lòng Phương Hằng nhiều thêm mấy phần cảm giác cấp bách.
Ngoài ra, chuyến này cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.