Nếu như có thể liên hợp được với tín đồ lười biếng, đến lúc khi đối phó ‘đố kỵ’ cũng có thể có thêm mấy phần chắc chắn.
Tốt nhất có thể tìm được thêm mấy quân át chủ bài hữu dụng.
Cố Thanh Trúc lái ô tô, nhanh chóng đi tới nhà ga gần nhất.
“Bước kế tiếp chúng ta chuẩn bị đến nơi nào?”
“Còn chưa nghĩ ra, sương đen U Ảnh Ma Thử thả ra có năng lực che chắn cảm giác, nó có thể giúp chúng ta ảnh hưởng đến độ chính xác theo dõi của Liên Bang đối với dấu ấn, Liên Bang chỉ có thể khóa chặt chúng ta trong phạm vi một khu vực đại khái, lấy tính toán của ta thì phạm vi ước chừng là bán kính năm trăm kilomet.”
“Đây là một tin tốt đối với chúng ta, nhưng trước mắt xiềng xích phong ấn trên người vẫn tồn tại, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn an toàn.”
Cố Thanh Trúc nghĩ: “Ta nghĩ trước tiên nên tìm một nơi nhân viên đông đúc vượt qua sáu ngày, chẳng hạn như một số thành thị cỡ lớn, một mặt nhân viên đông đúc trong thành thị cỡ lớn thích hợp chúng ta ẩn náu để Liên Bang không cách nào định vị chính xác, một mặt khác ở trong thành thị nhân viên đông đúc, Liên Bang cũng sẽ kiêng dè ô nhiễm truyền bá đến dân chúng, sẽ không áp dụng hành động cấp tiến.”
Phương Hằng suy nghĩ một lúc, cảm thấy như vậy cũng hợp lý.
Định vị theo dõi của Liên Bang không hoàn toàn mất hiệu lực, chỉ là độ chính xác trở nên thấp xuống gấp mấy chục lần, chỉ có thể khóa chặt một khu vực.
Cứ như vậy, trở về Hội nghiên cứu vong linh trốn là không thể.
Cũng không thể mang phiền phức về Hội nghiên cứu vong linh.
Không bằng nghe theo sự sắp xếp của Cố Thanh Trúc cho bớt phiền.
Suy cho cùng Cố Thanh Trúc cũng có kinh nghiệm phong phú đối phó với Liên Bang.
Tính từ tối qua xử lý hai người Thánh đình, chuyện đã xảy ra trong lúc đó quá nhiều, thực ra cũng chỉ mới qua một ngày.
Phương Hằng cần tốn chút thời gian sắp xếp lại suy nghĩ.
Mở cửa sổ ra, Phương Hằng nhìn phong cảnh lướt qua vội vàng ngoài cửa, bất chợt nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện luôn rất muốn hỏi ngươi, trước đó phiền phức quấn thân mãi không kịp hỏi.”
“Chuyện gì? Ngươi hỏi.”
“Lần đầu lúc ta gặp ngươi ngươi đã bị thương nặng, ngươi bị Liên Bang phục kích đúng không? Ta có chút tò mò, các ngươi đến trường Haines làm gì?”
Cố Thanh Trúc nghe vậy trầm mặc một thoáng.
Phương Hằng thấy Cố Thanh Trúc vẫn có mấy phần kiêng dè với mình thì cũng không miễn cưỡng, xua tay nói: “Thôi, coi như ta chưa hỏi gì.”
Cố Thanh Trúc mấp máy môi, lại trầm mặc mấy giây, lúc này mới lên tiếng nói: “Ngươi còn nhớ chuyện tộc Á Nhân bọn ta bị Liên Bang giam giữ bị ép tiếp nhận thí nghiệm ta từng nói với ngươi không?”
Phương Hằng cau mày.
Liên Bang từng tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người cực kỳ tàn ác đối với tộc Á Nhân.
Bản tin liên quan trên Ám Võng hắn cũng từng nhìn thấy mấy bài.
Hiện tại xem ra, những chuyện này đều là thật.
“Ừm, ta nhớ.”
“Từ sau khi sự kiện đó bị phanh khui, rất nhanh tin tức lại bị Liên Bang trung ương phong tỏa, trước áp lực bên tộc Á Nhân, toàn bộ sở nghiên cứu phòng thí nghiệm nhằm vào tộc Á Nhân đều bị dỡ bỏ, người phụ trách liên quan đều bị nghiêm phạt.”
“Thoạt nhìn mọi chuyện đều đã kết thúc, buồn cười là, mấy năm trước, bọn ta phát hiện thí nghiệm này vẫn còn tiếp tục tiến hành, chỉ là từ bên ngoài chuyển dời vào dưới lòng đất, hiện tại vẫn có lượng lớn đồng bạn tộc Á Nhân đang chịu bức hại của Liên Bang!”
“Liên Bang đang ngầm tiến hành thí nghiệm tộc Á Nhân cấp bậc bảo mật cao hơn, bọn ta điều tra được trong đó có một phần nghiên cứu sau khi tách ra thì nguỵ trang chia ra ngoài, trao tặng cho một tổ hạng mục chuyên gia trong trường Haines tiến hành nghiên cứu.”
“Tổ hạng mục không hề biết nghiên cứu này có liên quan đến tộc Á Nhân, chỉ có người liên hệ hạng mục, hiệu trưởng danh dự trường Haines - Thiệu Quốc Thụy biết chuyện liên quan, người của bọn ta vào trường Haines là muốn bắt đầu từ tổ hạng mục, điều tra được tin tức có liên quan đến phòng thí nghiệm bí mật nghiên cứu tộc Á Nhân bọn ta.”
Cố Thanh Trúc nói, vô lăng trong tay không khỏi siết chặt, trong đôi mắt lạnh như băng chất chứa phẫn nộ.
“Phương Hằng, từ trước đến nay bọn họ đều chưa từng hối lối.”
Phương Hằng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không liên quan gì tới ngươi.”
Cố Thanh Trúc hít sâu một hơi, nhìn chăm chú phía trước: “Là vấn đề của ta, lần này là kinh nghiệm của ta không đủ mới sẽ bị Liên Bang phát hiện manh mối, còn để đồng bạn trả giá bằng tính mạng.”
Phương Hằng nghiêng đầu, nhìn thấy hốc mắt Cố Thanh Trúc hơi đỏ lên.
Ánh lệ đảo quanh trong mắt Cố Thanh Trúc.
Sự hi sinh của đồng bạn khiến nàng cảm thấy tự trách.
Phương Hằng nhẹ nhàng vỗ vai Cố Thanh Trúc.
“Đây không phải lỗi của ngươi.”
Cố Thanh Trúc không ngờ tới Phương Hằng lại còn biết an ủi, lúc bị Phương Hằng chạm vào thân thể hơi run lên.
Nàng không né tránh cũng không tiếp tục nói chuyện.
Một lát sau, cảm xúc của Cố Thanh Trúc hơi hòa hoãn lại, tiếp tục nói: “Phương Hằng, ngươi rất không biết an ủi người, nhưng vẫn cảm ơn.”
“Ặc...”
Cố Thanh Trúc sửa sang lại cảm xúc: “Ngươi thì sao? Ngươi lại quen biết Hạ Hi như nào?”
“Nói ra có thể ngươi sẽ cảm thấy ta đang gạt ngươi.”
Phương Hằng lắc đầu nói: “Ăn ngay nói thật, ký ức lúc trước của ta đã mất đi phần lớn, ta chỉ nhớ ta đã tiến hành loại nghi thức nào đó, ký ức về nghi thức chỉ có mấy hình ảnh, trong hình ảnh ta đã nhìn thấy Hạ Hi, chuyện liên quan khác hoàn toàn không nhớ được, cũng không nhớ đã đạt thành điều kiện gì với Hạ Hi.”