Yoel nhìn bóng người Phương Hằng lần nữa đánh tới, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Sức mạnh thật đáng sợ!
Hắn đã dùng toàn lực chống cự nhưng vẫn không gánh nổi!
Phương Hằng liếc nhìn đám người Thánh đình bỏ chạy ra bên ngoài đại sảnh, cau mày.
Chết tiệt, lần này Thánh đình lại chạy một cách quyết đoán như thế?
Quá khác thường!
Một khi rời khỏi Thánh điện Merck, bên ngoài chính là vùng đất bằng phẳng, với năng lực hắn bây giờ muốn truy đuổi hết đám người này đã khó, huống chi còn mai rùa của Thánh điện.
Phương Hằng biết nhược điểm của bản thân, dứt khoát không truy đuổi nữa, trước tiên giải quyết một người trước đã, hắn một lần nữa vung thanh trường côn kim loại hung hăng đập về phía Yoel.
“Rầm!!!”
Lần thứ hai đập trúng, tấm khiên thần thánh bao phủ quanh thân Yoel lập tức bể tan tành!
Tay phải của Phương Hằng phút chốc luồn về phía trước, giữ chặt cổ Yoel, dí hắn trên tường, lạnh lùng quan sát hắn.
Yoel nhìn Phương Hằng trước mặt mình, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Bây giờ là ta hỏi, nhiệm vụ của các ngươi là gì? Trong rương có chứa thứ gì?”
“Phi! Vong linh ngu xuẩn! Ngươi đừng hòng moi được nửa chữ từ trong miệng ta!”
Hắn biết ngay là bọn họ sẽ không dễ dàng khai ra mà!
Phương Hằng thầm than phiền phức, cũng lười tốn nước bọt, tay phải đột nhiên dùng sức, vặn gãy cổ Yoel, thuận tiện dùng Cốt Thần Điện tiêu diệt hoàn toàn linh hồn của nó.
Làm xong hết thảy, Phương H̀ng nhìn thoáng qua đại sảnh trống rỗng, chậm rãi bước lên trước, tiếp tục xem xét lỗ hổng bị đập lủng trên mặt đất.
Phía dưới lỗ hổng của đại sảnh bị đập vỡ là một cái rương kim loại hình chữ nhật.
Phần lộ ra dài khoảng 1m5, rộng 1m5, còn một phần lớn nửa dưới của rương được chôn dưới lòng đất, không rõ cao bao nhiêu.
Xích sắt quấn mấy vòng bên ngoài rương kim loại.
Trên xích sắt hiện đầy đường vân chi chít.
Phương Hằng vừa nhìn đã nhận ra đường vân được khắc trên đó thuộc về một loại phong ấn nào đó.
Phong ấn hệ vong linh!
Thánh đình đang tìm thứ gì vậy?
Thế nên cái rương kim loại này đang cất giấu thứ quan trọng nào đó ư?
Phương Hằng sờ cằm, không khỏi chìm vào suy tư.
Trên thực tế, ma pháp trận khắc trên sàn nhà Thánh điện Merck có liên kết với cái rương chôn giấu ở bên dưới.
Ban đầu, trước khi phong ấn trên mặt đất Thánh điện bị phá hủy, một lượng lớn khí tức chết chóc tụ tập đến từ dưới lòng đất thế giới trò chơi Chiporea đều tập trung trên phong ấn, cung cấp một phần sức mạnh cho phong ấn, khí tức còn lại tiếp tục thông qua chuyển hóa của Thánh điện Merck tràn ra ngoài, cung cấp hiệu quả tăng thêm khi người chơi tu luyện.
Cho nên nói…
Thánh điện Merck được xây dựng là để bảo vệ cái rương này?
Phương Hằng càng cảm thấy tò mò, thử đưa tay đụng vào phong ấn.
Cũng không kích hoạt bất kỳ nhắc nhở trò chơi về nhiệm vụ tương quan nào.
Thế nên bây giờ, rốt cuộc là hắn nên tiếp tục phá vỡ phong ấn hay là nên phong ấn thêm một lần nữa để đóng nó lại?
Phương Hằng không chắc chắn lắm, đột nhiên bên ngoài lối đi truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Vừa rồi Kỷ Hiểu Ba cũng đang quan sát từ một khoảng cách không xa bên ngoài, hắn dùng ống nhòm nhìn thấy những người Thánh đình hoảng sợ bỏ chạy nên vội vã dẫn theo Debbi và một vài thị vệ đế quốc Engema đến đây dò xét.
“Phương ca! Người của Thánh đình bị ngươi đuổi đi rồi à? Có phát hiện gì không?”
“Ừm.”
Thấy Kỷ Hiểu Ba tới đây, Phương Hằng gật đầu, đứng dậy từ trên mặt đất gần như bị phá hủy, hơi nghiêng người: “Các ngươi tới rồi à, đúng lúc, đến xem cái này đi.”
“Đây là thứ gì vậy?”
Kỷ Hiểu Ba giật thót khi nhìn thấy cái lỗ lớn ở giữa đại sảnh, vội vàng bước tới quan sát.
Hắn mới ra ngoài một lúc mà đại sảnh đã biến thành hình dạng này rồi?
Debbi đi theo Kỷ Hiểu Ba bước lên trước, thấy ma pháp trận bị phá hư vùng với rương kim loại phía dưới và xiềng xích phong ấn vong linh, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị.
“Đúng là phong ấn do vong linh để lại rồi, trông dấu vết là lưu lại từ trước đây rất lâu, bây giờ vẫn chưa thể xác định dưới phong ấn này là gì.”
Kỷ Hiểu Ba nghi ngờ: “Cho nên, vong linh chúng ta đã phong ấn thứ hay ho gì ở đây?”
Không đúng…
Nếu thật sự là thứ hay ho thì tại sao phải giấu?
Phương Hằng nhìn phong ấn một chút, rồi quay sang Debbi hỏi: “Phong ấn hấp thụ một phần khí tức vong linh tràn ra dưới lòng đất để gia cố, có thể suy đoán rằng người cất giấu cái rương này rất có thể̉ là người đã xây dựng Thánh điện Merck, Đế quốc Engema có thông tin tương quan không?”
“Thánh điện Merck…Ta chưa từng nghe nói đến ghi chép liên quan nào, trong tài liệu của Đế quốc cũng chưa bao giờ có ghi chép tương quan, Thánh điện Merck được xây dựng trước lúc đế quốc Engema thành lập, sau khi dựng nước Đế quốc nhận được ý chỉ của vong linh nên dốc lòng quan tâm và phái thêm nhiều thủ vệ đến bảo vệ Thánh điện, các học giả vong linh học đến Thánh điện cũng đều cung kính, tuyệt đối không được tùy ý động chạm vào nó.”
“Về phần cái rương, ta cũng không nhớ có thông tin tương quan nào, có điều dường như ta đã từng thấy đồ văn phía trên cái rương ở đâu đó…” Debbi quan sát phong ấn, mặt lộ vẻ nghiêm túc, tiến lên hai bước cẩn thận quan sát, tràn đầy suy tư: “Ta không chắc lắm, đồ văn phía trên có thể là có liên quan đến ấn ký thần thánh của Thánh đình.”