“Cái gì? Ấn ký thần thánh?”
Hai người Phương Hằng và Kỷ Hiểu Ba càng cảm thấy hoài nghi.
“Ừm, trong ghi chép, Đế quốc Engema từng một lần xuất hiện động đất mãnh liệt, sau trận động đất, bọn ta phát hiện ấn ký thần thánh bị vùi lấp ở một chỗ trong khu vực động đất.”
“Lúc ấy, khá nhiều vong linh học giả cũng cảm thấy tò mò với phát hiện này nên chạy tới dò xét, nhưng không lâu sau, trận doanh vong linh đã phái người đến điều tra và tạm thời phong ấn ấn ký thần thánh.”
“Sau đó nữa, đế quốc Engema hạ lệnh ra bên ngoài, nếu như sau này phát hiện bất kỳ phong ấn tương tự này đều không được phép tự phá hủy, cho dù là bên ngoài biên cảnh, nếu phát hiện phong ấn tương tự thì nhất định phải lập tức báo lên Đế quốc.”
“Lúc ấy, trên phong ấn lưu lại cũng có đồ văn tương tự…” Debbi vừa nói vừa sờ cằm: “Ta nhớ trong ghi chép, người được quốc hội vong linh phái tới điều tra chính là Ticas, là học trò của trưởng lão Anbudu, xích sắt phong ấn cũng là do đích thân Ticas bố trí.”
“Anbudu…?”
Phương Hằng thì thầm nhắc lại cái tên này, phút chốc cau mày lại.
Trước kia, hắn đã từng thấy cái tên này trong một quyển sách vong linh học, hắn không nhịn được nhìn Debbi, xác nhận với nàng: “Có phải ngươi đang nói về học giả vong linh học cấp bán thần, Vu Yêu - Anbudu không?”
“Đúng vậy, có điều lúc ấy tiên sinh Anbudu vẫn chưa bước vào cấp bán thần.” Debbi gật đầu, tiếp tục giải thích: “Tiên sinh Anbudu cũng từng là thầy của tổ tiên hoàng thất Đế quốc Engema.”
“Ta từng gặp qua Anbudu, hắn hiện tại đang là một thành viên trong hội đồng quốc hội trận doanh vong linh, hắn cũng tham gia vào quyết sách liên quan đến trận doanh vong linh và có tiếng nói rất lớn trong trận doanh vong linh.” Kỷ Hiểu Ba vừa nói vừa gãi đầu: “Hắn nhất định sẽ biết cái này là thứ gì, có điều bây giờ thời gian gấp gáp, hắn cũng là một người có tung tích bí ẩn, không có cách nào tìm được hắn để hỏi thử…”
Kỷ Hiểu Ba nghĩ lại rồi nói tiếp: “Nhưng Phương ca à, trận doanh vong linh mãi vẫn luôn không quan tâm đến việc Thánh đình tấn công thế giới trò chơi Chiporea, thế nên có khả năng thứ bị phong ấn bên dưới không quan trọng lắm?”
Phương Hằng gật đầu nói: “Hoặc cũng có thể là trận doanh vong linh cho rằng bọn họ không hề quan trọng mà thôi.”
Phương Hằng vừa nói vừa quay đầu nhìn cái rương kim loại nhô ra dưới mặt đất, chỉ cảm thấy sự hoài nghi càng chồng chất trong lòng mình.
Vong linh và Thánh đình…
Bọn họ đang làm cái trò gì vậy?
Cứ có cảm giác không hiểu ra sao, hoàn toàn không có chút manh mối nào.
“Đúng rồi Phương ca, còn có một chuyện, trên đường bọn ta vừa tới đây đã bị hai người chơi vong linh học cản đường.”
“Hửm?”
“Bọn họ đề nghị bọn ta không nên nhúng tay vào nhiệm vụ này, còn nói người Thánh đình sẽ sớm tới hỗ trợ, hy vọng bọn ta có thể nhanh chóng rời đi, chuyện ở đây bọn họ đã có an bài, bảo bọn ta không cần tiếp tục tham dự vào, hy vọng bọn ta không nên làm trễ nãi việc của trận doanh vong linh.”
Nghe xong, Phương Hằng sững sờ, phản ứng đầu tiên là thầm nghĩ chẳng lẽ có xung đột với nhiệm vụ của người chơi khác?
“Ngươi quen bọn họ không?”
Kỷ Hiểu Ba lắc đầu liên tục: “Không, không quen, hơn nữa hai người bọn họ cũng đeo mặt nạ, có điều bọn họ dùng thủ pháp của vong linh học chúng ta, thực lực tạm ổn, sau khi trò chuyện mấy câu với ta xong cũng không có ý quyết liệt ngăn cản bọn ta, sau đó bọn họ rời đi, cảm giác giống như là cảnh cáo vậy, không biết là địch hay bạn.”
Là sao?
Trận doanh vong linh có an bài?
Hai người kia biết người của Thánh đình đi tới Thánh điện Merck?
Làm trễ nãi việc của trận doanh vong linh là có ý gì?
Hay là bọn họ biết một chút tin tức liên quan đến nhiệm vụ nhưng không chịu nói rõ?
Thách đố người ta phải không?
Hóa ra vài người bọn họ ở lại đây bối rối?
Hay chỉ đơn thuần dọa người?
Càng không có đầu mối, người khác càng bảo hắn nhanh chóng rời đi, Phương Hằng càng ngứa ngáy trong lòng.
Nghe hai người thách đố?
Nói đùa à.
Hai người Phương Hằng và Kỷ Hiểu Ba trao đổi ánh mắt một lúc.
Hay là…
Không quan tâm đến chuyện hai người chơi kia nói gì, coi như bọn họ không tồn tại, nên làm gì thì cứ làm, trực tiếp phá vỡ phong ấn ra xem rồi tính tiếp!
Kỷ Hiểu Ba nhìn thấy ánh mắt của Phương Hằng, lúc này đã biết tâm tư của hắn, gật đầu, vẻ mặt phấn chấn.
“Ừm!”
Phương Hằng tiến lên hai bước, đanh định động thủ thì bên ngoài có một gã Huyết tộc bay vào, quỳ một chân trước mặt Phương Hằng.
“Quân Vương đại nhân, tiểu đội Thánh đình có biến, theo con đường hành quân vô cùng có khả năng đang tụ tập về phía này, đoàn đội Thánh đình quy mô lớn vừa tấn công thành thị trước đó không lâu cũng đang ngưng tiến công thành thị và đã truy đuổi đến đây.”
“Ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Phương Hằng tỏ vẻ nghiêm trang.
Chân tướng phơi bày rồi?
Không giả vờ nữa? Trực tiếp xông tới đây luôn à?
Có vẻ Thánh đình vô cùng coi trọng cái rương kim loại chôn giấu dưới lòng đất này.
Nếu đã như vậy…
Phương Hằng nhẹ liếm môi, trực tiếp bỏ qua ý nghĩ phá hủy phong ấn.
Trước tiên không quan tâm tới chuyện được mất nữa.
Người ta đã chủ động tới, vậy thì mình đỡ phải chạy đi tìm từng người trong bọn họ.
Trực tiếp giải quyết toàn bộ bọn họ là xong!