“Hửm? Cái này lại là...”
...
Bên ngoài Thánh điện Merck, cách đó không xa, hai người Viên Quý Hiền cũng đã nhận được nhắc nhở trò chơi nhiệm vụ hoàn thành, không khỏi nhìn nhau.
Nhiệm vụ hoàn thành rồi?
Quả thực, mặc dù bị khấu trừ danh vọng và độ cống hiến trận doanh, nhưng ít ra mấy thứ khác như độ thiện cảm đều không có tổn thất, cũng thành công mở ra nhiệm vụ liên quan phía sau.
Trừng phạt thất bại cũng trong phạm vi có thể chấp nhận dự tính.
Suy cho cùng, còn tốt hơn nhiều so với nhiệm vụ hoàn toàn thất bại và bị khấu trừ độ thiện cảm của thầy như trong dự đoán
“Đi, mau qua đó xem.”
Mắt thấy ánh sáng thần thánh tràn ra từ trong Thánh điện Merck phía trước dần tan đi, Kỷ Hiểu Ba hô lên, dẫn đầu hướng về phía Thánh điện.
“Phương ca!”
Rất xa bên ngoài Thánh điện, Kỷ Hiểu Ba căng họng kêu lớn.
Phương Hằng đang ngồi xổm bên rìa chiếc hố lớn trên mặt đất giữa Thánh điện Merck quan sát, thấy hai người đến, lúc này mới đứng lên.
“Phương ca, đều còn thuận lợi cả chứ?”
Kỷ Hiểu Ba ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Phương Hằng, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn, hạ giọng khẽ khàng hỏi: “Vỏ kiếm tới tay rồi à?”
“Ừ.”
Phương Hằng khẽ ừ.
Trên mặt Kỷ Hiểu Ba tức khắc có nét ngạc nhiên lẫn vui mừng cực kỳ.
Tốt quá!
Lợi hại quá!
Cự kiếm và vỏ kiếm đã hợp thành một!
Vũ khí cấp bậc thần khí tới tay!
Xem như cho Thánh đình một đòn nặng nề!
“Trước tiên đừng rêu rao.” Phương Hằng đưa tay đặt lên bờ vai Kỷ Hiểu Ba ra hiệu cho hắn đừng phấn khích quá, gọi hắn tới quan sát: “Ngươi tới xem cái này trước nè.”
“Ơ, đây là...”
Kỷ Hiểu Ba sáp đến trước, nhìn hố sâu để lại dưới lòng đất sau khi phong ấn được cởi bỏ, trên gương mặt cũng theo đó mà lộ ra biểu cảm ngờ vực.
Vốn dĩ, sau khi mở được phong ấn của Thánh đình và thu hồi vỏ kiếm, hắn tưởng rằng đã giải quyết xong vấn đề, không ngờ được rằng, bên dưới chiếc rương bị phong ấn ấy vậy mà còn để lại một thông đạo bị phá ra.
Lối đi bị những khối đá vụn lớn che phủ, không nhìn rõ là thông tới nơi nào, nhưng hình như vẫn khá là sâu.
Lúc này, hai người Viên Quý Hiền cũng cũng chạy đến theo.
“Giới chủ Phương Hằng, tình huống thế nào? Vỏ kiếm...”
“Ừ, đã xử lý xong.”
Phương Hằng né người sang bên, để lộ ra chỗ hố sâu phía sau lưng, hắn đổi chủ đề hỏi: “Trước hết đừng nói chuyện này, các ngươi tới xem thử đi, biết đây là cái gì không?”
Viên Quý Hiền nghe thấy vỏ kiếm đã bị xử lý, nhất thời còn có hơi kỳ quái, suy nghĩ vỏ kiếm đã xử lý xong là có ý gì?
Hỏng rồi?
Hay là vỏ kiếm đã hoàn toàn bị phá hủy rồi?
Nhưng nếu như đã phá hủy, vì sao nhiệm vụ chỉ có 60% độ hoàn thành?
Cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm...
Không chờ hắn nghĩ rõ, nghe em trai bên cạnh quá khích hô lớn: “Anh! Ngươi mau đến xem này! Là lối đi bí mật! Phía dưới còn có lối đi bí mật! Có phải là Merck để lại hay không?”
Viên Quý Hiền nghe em trai hô lên, trái tim căng chặt, hắn lập tức không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ vấn đề vỏ kiếm, quay đầu nhìn theo.
Chỉ thấy, phía dưới hố sâu bị phá ra còn tồn tại một lỗ thủng.
Nhìn từ phương hướng và quỹ tích của cái khe, rất giống như là bị vỏ kiếm đâm ra.
Phương Hằng khống chế các phân thân zombie lung la lung lay đi lên trước, dọn dẹp và chuyển các tảng đá vụn rải rác xung quanh ra ngoài.
Một một thông đạo hướng xuống lộ ra trước mắt.
Mọi người thuận theo thông đạo trước mắt mà zombie đào móc ra, tiến hành thăm dò về trước một khoảng ngắn, chẳng mấy chốc, một hố sâu đã xuất hiện ở đằng trước.
“Đi, vào xem.”
Phương Hằng không nhận thấy bất kỳ dao động khí huyết nào, hắn nhảy thẳng xuống hố.
Phía dưới hố là một con đường.
Một bên lối đi đã hoàn toàn bị đè sập và biến thành phế tích, một bên khác thì bị một cánh cửa đá chặn lại.
Gần cửa đá cũng có không ít đá vụn.
Xem ra là chúng nó rơi thẳng xuống từ vị trí của con đường phía trên.
Mấy người Kỷ Hiểu Ba lần lượt nhảy xuống theo Phương Hằng.
Nhìn thấy cửa lớn đá chặn phía trước, ánh mắt Viên Quý Tắc bỗng chốc sáng lên, tiến lên trước mấy bước quan sát.
“Mau đến xem! Là dấu ấn của Merck!”
“Quả thật là dấu ấn của Merck tiên sinh.” Debbie nghe vậy từ bên cạnh đi tới, hắn quan sát cửa lớn bằng đá và lắc đầu nói: “Nhưng mà theo ta được biết, trên tất cả các bộ sách của Đế quốc chưa từng có ghi chép liên quan đến lối vào với chiếc cửa đá to lớn này, nhưng nhìn từ dấu vết sót lại trên cửa đá, thời gian cửa đá này được xây dựng chắc hẳn còn sớm hơn trước cả thời kỳ xây Thánh điện Merck.”
“Trước tiên thử xem có thể vào không.”
Phương Hằng nói rồi lập tức khống chế các phân thân zombie tiếp tục tiến lên trước, dọn dẹp toàn bộ đá vụn chồng chất xung quanh lối vào cửa lớn.
Cho đến khi toàn bộ cửa lớn hiện ra trước mắt mọi người.
Cửa lớn đang trạng thái ở đóng chặt, phía trên còn khắc lượng lớn phong ấn đặc biệt.
Phương Hằng từ từ đi đến trước cửa lớn bằng đá kiểm tra.
Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, nhưng phong ấn trên cửa lớn bằng đá vẫn còn hữu hiệu.
Phương Hằng lại thử gõ nhẹ cửa đá.
Không biết là loại đá với cấu tạo đặc thù nào, cực kỳ cứng rắn.
E rằng muốn mở ra sẽ rất khó.