Sau khi ngừng trò chuyện một lát, Mạnh Hạo lập tức ngắt và vào vấn đề chính đề: “Thật sự là ta có chút chuyện cần tìm ngươi, ta nghe người ta nói hiện tại ngươi đang ở trong nhà tù đúng không?”
“Tin tức của ngươi lúc nào cũng nhanh nhạy…”
“Ừ, ta muốn hỏi thăm ngươi một vài chuyện.”
Công ty trò chơi AEFC.
Nó đã từng là một công ty kinh doanh trò chơi đứng đầu thế giới.
Sau một loạt cải cách nội bộ, AEFC đã có chỗ đứng vững ở trong trò chơi Chủ Thần, chiếm đóng khu ba.
Lúc này, cấp cao của công ty đã ngồi đông đủ ở trong phòng họp.
Một thanh niên với dáng vẻ tuấn tú đang đứng trước màn hình máy chiếu.
“Khuya ngày hôm trước, nơi ẩn núp của chúng ta trong khu vực rừng rậm đã bị đánh úp, sáng sớm ngày hôm nay, nơi ẩn núp số 7 ở gần khu vực dãy núi Nhật Mộ cũng bị tập kích bởi cùng một đội.”
“Thật không may là cả hai nơi ẩn núp đều đã bị phá hủy.”
“Mời mọi người xem, đây là một số hình ảnh đã được chụp lúc nơi ẩn núp bị tập kích.”
“Có thể kết luận, đội tập kích là tiểu đội tác chiến tinh anh mạnh nhất của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám trong trò chơi Zombie Ngày Tận Thế, là lính đánh thuê có cấp cao nhất có thể thuê trong trò chơi.”
“Tiểu đội này, bất luận là về trang bị vũ khí hay là năng lực cá nhân thì cũng đều vượt xa chúng ta.”
Trong phòng họp, các cấp cao của công ty bắt đầu thì thầm với nhau.
Hình ảnh trên màn hình, nhìn thấy mà giật mình.
Tiểu đội tinh anh của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám tinh trực tiếp dùng vũ khí hỏa lực tầm xa cấp cao để áp chế.
Một ngươi chơi ở nơi ẩn núp vừa mới thò đầu ra khỏi chỗ nấp, thì giây kế tiếp đã bị kẻ địch ám sát từ đằng xa rồi.
Dùng cái gì để đánh trả đây?
Cung gỗ sao?
Toàn bộ nơi ẩn núp của họ tổng cộng chỉ có hai cây súng lục và mười mấy viên đạn.
“Công ty nào có thể thành lập một tiểu đội như vậy chứ?”
“Người chơi có thể có được sức chiến đấu của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám ở giai đoạn đầu, thật đúng là không thể nào chống lại.”
“Trang bị tụt hậu mấy thế kỷ, có thua cũng chẳng trách.”
“Có cần thiết không? Trò chơi mới chỉ ở giai đoạn đầu mà đã bắt đầu bành trướng…”
Mạnh Hạo điều khiển hình ảnh ghi hình để dừng lại ở một khung ảnh nào đó, kế đến hắn phóng to một trong những cái bóng mờ nhạt.
“Mời mọi người xem cái này.”
Thấy Licker dữ tợn hiện lên ở trên màn hình, những cấp cao của công ty lại trở nên xôn xao.
“Nó là thứ gì thế?”
“Licker sao?”
“Tại sao Licker lại xuất hiện ở trên chiến trường chứ?”
Mạnh Hạo gật đầu và nói: “Đúng vậy, đó chính là Licker.”
“Tiểu đội của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám này không chỉ có trang bị vũ khí hoàn hảo, mà bọn họ còn có thể điều khiển một vài con Licker để tiến hành hỗ trợ tác chiến.”
“Sau khi nơi ẩn núp thất thủ, bọn ta đã lập tức điều tra về nguồn gốc của đội này.”
“Bây giờ đã có thể xác nhận rằng đội bọn họ đến từ nơi ẩn núp của nhà tù ở khu vực rừng rậm.”
“Theo cái tên trên mạng, bọn ta tạm thời gọi bọn họ là ‘quân nhà tù’.”
Mạnh Hạo vừa nói vừa chuyển hình ảnh.
Trên màn ảnh hiện lên một tấm hình cá nhân của Phương Hằng.
Phương Hằng ở trong hình trông rất kiêu ngạo.
“Đây chính là kẻ thao túng đằng sau nhà tù, Phương Hằng.”
“Giới thiệu sơ qua một chút, người chơi tên Phương Hằng này đã từng gia nhập một đội game chuyên nghiệp ở địa phương, sau đó do bị điều tra ra một vài vấn đề nên hắn bị trục xuất khỏi đội.”
“Khoảng thời gian trước, Phương Hằng có gia nhập vào công ty trò chơi Hoàng Minh, sau đó do tranh chấp nội bộ nên hắn đã chủ động đề nghị từ chức.”
“Qua thông tin mà ta lấy được từ Hoàng Minh, Phương Hằng là một nhân vật rất nguy hiểm, hắn đã gây ra tổn thất rất lớn cho trò chơi công ty.”
“Sau khi Phương Hằng rời khỏi công ty, hắn đã thành lập phòng làm việc tư nhân, ta hỏi thăm thì biết được phòng làm việc của hắn vẫn luôn duy trì mối quan hệ hợp tác mật thiết với Liên Bang, cách đây không lâu, hắn còn gia nhập vào kế hoạch trăng máu của Liên Bang.”
Giọng của Mạnh Hạo dần trở nên nặng nề.
“Tổng hợp lại những điều trên, ta nghĩ sự tồn tại của nhà tù là đối thủ cạnh tranh lớn nhất mà công ty chúng ta cần phải đối mặt sắp tới!”
“Xét về thực lực quân sự, nếu giờ mà tiến hành khai chiến trực tiếp với hắn…”
“Chúng ta sẽ không có bất kỳ phần thắng nào.”
Nội bộ công ty lại trở nên xôn xao.
“Im lặng.”
Một ông già râu tóc bạc phơ hơn một trăm tuổi khẽ đập tay xuống bàn.
Trần Quân.
Một trong những nguyên lão của công ty, cũng là người đã chứng kiến mọi thăng trầm của công ty, hắn là người rất có tiếng nói ở trong toàn thể công ty.
“Hợp tác thì sao? Có liên hệ qua với Phương Hằng chưa?”
“Trần tiên sinh.”
Mạnh Hạo gật đầu với ông già một cách cung kính.
“Bọn ta đã thử liên lạc với phòng làm việc mới thành lập của Phương Hằng, đối phương nói là sẽ xin ý kiến ông chủ Phương Hằng, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả.”
“Nhưng dựa vào kiểu hành động của tiểu đội dưới quyền Phương Hằng trong hai ngày qua, thì bọn họ hoàn toàn không để lộ ý định hợp tác đối ngoại.”
“Kết quả ở đàm phán trước, hắn đưa ra khoảng bồi thường cho việc tháo dỡ và yêu cầu đối phương rút lui.”
“Một khi không đồng ý thì sẽ lập tức khai chiến, hành động quả quyết đến lạ thường.”
“Ngoài ra, tiểu đội này còn có năng lực hành động vào ban đêm, bọn họ tiến tới với tốc độ rất nhanh.”
“Điều nguy cấp nhất trước mắt là dựa theo tốc độ bành trướng của thế lực nhà tù, dự kiến 11 giờ đêm mai bọn họ sẽ tiến hành mở rộng đến khu và trung tâm của chúng ta, Mông Thành.”
Ở trong phòng họp nhất thời im lặng như tờ.
Mông Thành.
Đây là trung tâm kế hoạch của họ!
Tầm mười mấy năm trước, công ty đã nắm trong tay toàn gọi máy chủ của ba khu.
Bọn họ vô tình phát hiện ra một nhiệm vụ ẩn đặc biệt.
Nhưng rất đáng tiếc, vì một số lý do nên họ đã không thể nào hoàn thành nhiệm vụ ở khu đó.
Kể từ lúc đó, AEFC cũng đã bắt đầu lập kế hoạch.
Bọn họ đặt mục tiêu ở khu tám - khu không biết sẽ mở lúc nào.