Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 307 - Chương 310: Tai Mắt Ngầm (2)

Chương 310: Tai mắt ngầm (2)

“Đề nghị mọi người sử dụng túi ngủ mang theo bên người offline nghỉ ngơi, bọn ta sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người, ngộ nhỡ xảy ra tình huống nguy hiểm bọn ta sẽ có chuyên gia tiến hành đánh thức.”

Người chơi không có ý kiến gì với việc này.

Ở đâu offline mà chẳng phải offline?

Không ít người chơi yên tâm đã bắt đầu logout nghỉ ngơi.

Đến thì cứ đến thôi.

Phòng an toàn đã là nơi an toàn cấp cao nhất trong nhà tù rồi.

Nếu như ngay cả phòng an toàn cũng bị zombie bên ngoài tấn công, vậy có online hay không cũng không có quá nhiều khác biệt.

Dù sao thì cũng chết.

Châu Học Hải đánh giá xung quanh một lượt.

Hắn mơ hồ cảm thấy hình như không đúng lắm.

Nếu đã là phòng an toàn tại sao Liêu Bộ Phàm vẫn luôn ở đây?

Hắn không cần đi ra bên ngoài chỉ huy người chơi ứng phó trăng máu sao?

Còn nữa!

Hai thành viên Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám cũng luôn ở trong đại sảnh không rời đi.

Bọn họ đứng bên trái và bên phải cánh cửa, trong tay cầm súng trường tự động, ánh mắt sắc bén không ngừng đảo qua trên người các người chơi.

Ánh mắt đó càng giống với đang giám sát hơn.

“Không đúng lắm...”

Châu Học Hải nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hắn muốn mở radio cầu sinh liên lạc với Mạnh Hạo lần nữa.

Hả? Khu vực đặc biệt?

Mất tín hiệu liên lạc rồi?

Không sao, còn có thể liên lạc offline.

Châu Học Hải nghĩ vậy lật túi ngủ ra logout ngay tại chỗ.

...

“Những người khác thì sao? Ngoại trừ Liêu Bộ Phàm và hai NPC hơi bất thường thì sao?”

“Hết rồi, những người khác đều rất bình thường.”

“Chắc chắn không có phát hiện gì khác? Không có bất cứ điều bất thường gì khác?”

“Chắc chắn, hiện tại ta đang ở trong phòng an toàn, có vấn đề gì ta chắc chắn có thể phát hiện.”

Châu Học Hải chắc như đinh đóng cột: “Người anh em ta nói với ngươi, tên Liêu Bộ Phàm chắc chắn có vấn đề, hắn đến giám sát bọn ta.”

“Được thôi, ta biết rồi, ngươi tiếp tục online, có chuyện lập tức liên lạc.”

Cúp điện thoại, Mạnh Hạo vẫn trong một trạng thái bất an cực độ.

Mọi thứ đều quá bình thường!

Theo như Châu Học Hải nói, Liêu Bộ Phàm và hai tinh anh Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám canh giữ trong phòng an toàn giám sát bọn họ.

Theo như Mạnh Hạo thấy, điều này lại rất bình thường!

Bên nhà tù nhất định biết trong đám người chơi tránh nạn đã có cả tai mắt ngầm của các thế lực lớn.

Đa số mọi nhân thủ đều được điều ra đối phó với trăng máu bên ngoài, bên trong chắc chắn cũng cần đề cao cảnh giác một trăm phần trăm để tránh trong đám ngươi chơi xuất hiện nội loạn.

Giám sát thế này lại cực kỳ bình thường! Nếu đổi lại là hắn nhất định cũng làm như vậy!

Nhưng càng bình thường nỗi bất an trong lòng Mạnh Hạo càng dữ dội.

Nơi ẩn núp của Phương Hằng chắc chắn có vấn đề! Hắn nhất định có mưu đồ bí mật nào đó ở trong bóng tối!

Nhưng rốt cuộc là gì chứ!

Mạnh Hạo nắm chặt nắm tay.

Phương Hằng dựa vào gì chống lại được cường độ trăng máu trên level 30 chứ!!

“Reng reng...”

Mạnh Hạo nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên nghe.

“Alo?”

“Trần tiên sinh.”

“Được, ta lập tức online.”

Đặt điện thoại xuống, Mạnh Hạo lập tức xoay người đi vào khoang trò chơi, quay lại nơi ẩn núp của AEFC ở khu số tám.

Trong nơi ẩn núp bầu không khí vô cùng nặng nề.

Trăng máu sắp đến, ngươi chơi đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng.

Chủ nhân của nơi ẩn núp là Triệu Khâm Tư.

Triệu Khâm Tư là nhân viên cũ của công ty AEFC, đã từng tạo nên công lao hiển hách cho công ty.

Tính cách hắn điềm tĩnh, có kinh nghiệm chỉ huy nhiều năm.

Triệu Khâm Tư đang thực hiện lần kiểm tra cuối cùng trước trận chiến đâu vào đấy.

Thấy Mạnh Hạo đi đến, Triệu Khâm Tư gật đầu với hắn.

“Thế nào hả? Xảy ra chuyện gì?”

“Mọi thứ đều tiến hành như trong kế hoạch.” Mạnh Hạo lắc đầu.

Hắn do dự một lúc rồi ăn ngay nói thật: “Nhưng mà ta vẫn cảm thấy không đúng lắm, rất bất an.”

“Ừm.”

Triệu Khâm Tư nhìn Mạnh Hạo, gật đầu khẽ ừm một tiếng.

Bỗng nhiên sắc mặt của Triệu Khâm Tư chợt thay đổi.

Sắc mặt của hắn bỗng chốc trắng đến cực điểm, cúi đầu xem thông tin ghi chép không nói một lời nào.

Mồ hôi liên tục chảy xuống dọc hai bên má của hắn.

Nhìn thấy biểu cảm đó của Triệu Khâm Tư, trái tim của Mạnh Hạo cũng thắt mạnh lại một cái.

“Sao vậy?”

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Triệu Khâm Tư ngẩng đầu, một người vẫn luôn điềm tĩnh như hắn lúc này trên nét mặt cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc không thôi.

“Độ khó trăng máu tăng lên rồi.”

“Cái gì?”

“Ta gửi cho ngươi, tự mình xem đi.”

Triệu Khâm Tư mở radio cầu sinh cá nhân trực tiếp gửi tin tức hắn vừa nhận được cho Mạnh Hạo không sai một chữ.

‘Nhắc nhở: Cách thời gian trăng máu đến còn một tiếng đồng hồ, tổng hợp lại ảnh hưởng, cường độ trăng máu dự tính của nơi ẩn núp của ngươi được ước tính là level 33.’

‘Nhắc nhở: Dự đoán nơi ẩn núp của ngươi không thể chống lại trăng máu dưới cường độ này, xin cẩn thận’.

Con ngươi Mạnh Hạo nhiên bỗng phóng to ra.

Sao lại vậy?

Độ khó của trăng máu sao bỗng chốc lại tăng lên nhiều như vậy?

Hơn hai tiếng trước, độ khó của bọn họ vẫn chỉ là level 5.

Tại sao bây giờ đã tăng lên level 33 rồi?

Trong nháy mắt đã tăng lên gần ba mươi cấp?

Một điều quan trọng hơn nữa là.

Một khi độ khó trăng máu đạt trên level 30, bọn họ sẽ phải đối mặt với vua zombie nhỏ cấp bốn!

Trong nháy mắt trong lòng Mạnh Hạo lóe lên vô số suy nghĩ.

Lẽ nào sever thứ tám đã xuất hiện bất thường dẫn đến độ khó trò chơi tăng lên một khoảng lớn?

Hay là vì liên quan đến kế hoạch?

Hay là vì hắn?

Trong đầu Mạnh Hạo không thể ngăn được hiện ra hình ảnh của Phương Hằng.

Trực giác nói cho Mạnh Hạo biết mọi điều này đều là thủ đoạn của Phương Hằng!

Nhưng lý trí lại nói với Mạnh Hạo rằng chắc chắn không thể nào!

Phương Hằng chỉ là một người chơi! Hắn tuyệt đối không thể kiểm soát độ khó trăng máu trong trò chơi!

“Mạnh Hạo!”

“Hả?”

“Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.”

Mạnh Hạo phát hiện bản thân mình trước nay chưa từng hồn bay phách lạc như hiện tại.

Hắn hít vào thật sâu, ép buộc bản thân suy nghĩ thật kỹ.

Có liên quan đến Phương Hằng!

Bình Luận (0)
Comment