Trong video lúc nãy bọn họ thấy có bộ dạng điềm đạm đáng yêu, một cơn gió thổi qua là ngã liền...
Hóa ra tất cả chỉ là sự ngụy trang của nàng!
Thật là một người phụ nữ đáng sợ!
"Phương Hằng đâu? Hắn không có ở đây sao?"
Lucia nghi hoặc nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích của Phương Hằng.
“Ồ, hắn không sao đâu.”
Mạc Gia Vĩ xua tay lia lịa: “Hắn đang điều khiển nhóm zombie tháo dỡ máy móc khắp nơi tầng bốn, nói là thiết bị theo dõi trong dinh thự cũng không tệ, xem xem có thể chuyển nó trở về nơi ẩn núp luôn được không...”
Mạc Gia Vĩ vẫn rất bội phục Phương Hằng.
Dù sao cũng là người chơi đại thần, suy nghĩ chu đáo thực sự!
Chuyển trọn một bộ thiết bị theo dõi về nhà tù, cấp bậc an toàn của nơi ẩn núp chẳng phải sẽ dần dần tăng lên sao?
“Ta đi tìm hắn.”
Lucia có một dự cảm không lành.
Trong thời gian này từ lúc nàng đồng thời điều khiển bầy zombie cùng với Phương Hằng, giữa hai người đã có một chút cảm ứng hơi yếu.
Nàng mơ hồ có thể cảm ứng được Phương Hằng cũng đang điều khiển ý thức của bầy zombie.
Sức mạnh ý thức đó mạnh hơn nàng rất nhiều.
Thế nhưng vừa rồi, ý thức đó dường như biến mất.
Trước đây tình huống tương tự phần lớn chỉ xảy ra sau khi Phương Hằng đi ngủ.
Lucia cầm súng quay trở lại đại sảnh theo dõi trên tầng bốn.
Trong phòng, Phương Hằng đang nằm trên bàn.
“Phương Hằng? Phương Hằng!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Phương Hằng mơ màng mở mắt.
Trước mặt là khuôn mặt hơi lo lắng của Lucia.
"Lucia?"
Hỏng rồi, lại ngủ quên nữa chứ!
Phương Hằng đỡ trán.
Thật kỳ lạ.
Hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Chẳng lẽ là do thức khuya hai ngày liên tục à?
Trước kia hắn đã từng thức thật lâu không chợp mắt giống vậy, và phản ứng cũng không có nghiêm trọng đến thế.
“Phương Hằng, ngươi không sao chứ? Có muốn tìm Khâu tiên sinh nhìn xem sao không.”
“Có lẽ do lâu rồi ta chưa ngủ, nên không cẩn thận ngủ quên mất.”
Phương Hằng vẫn cảm thấy đầu mình choáng váng.
Hắn không nhịn được ngáp, lật xem nhật ký trò chơi.
Trên nhật ký trò chơi không có mô tả về debuff gì cả.
Chắc do mình buồn ngủ quá, không cẩn thận ngủ quên mất.
Phương Hằng nghĩ, lại nốc một len cà phê khác để nâng cao tinh thần.
"Chuẩn bị sắp xong cả rồi, chúng ta chuẩn bị về nơi ẩn núp thôi."
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Các người chơi của công ty AEFC còn đang chiến đấu lần cuối với bầy zombie.
Tiểu đội chiến đấu được thành lập từ các khu khác nhau của Liên Bang đã thành công đến đây.
Bọn họ bắt đầu thanh lý zombie ở bên ngoài Mông thành, dần dần hội tụ về dinh thự ở trung tâm Mông thành.
"Lạch cạch..."
Một quả lựu đạn sức công phá cao rơi xuống dưới chân của vua zombie.
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội ở cự ly gần khiến Mạnh Hạo hơi ù tai.
Con vua zombie cuối cùng với ngọn lửa cháy khắp người cuối cùng cũng từ từ ngã xuống.
Kết thúc!
Các người chơi của công ty AEFC không còn sức để reo hò.
Ai nấy đều ngồi bệt tại chỗ, mệt mỏi đến không muoonsnois thêm một câu nào.
Trận chiến đấu này kéo dài khoảng chừng tám giờ!
Thật sự là quá mệt mỏi!
Dù là thể lực hay là sức lực đều đã cạn kiệt.
Trước đó tinh thần vẫn luôn căng chặt, hiện giờ thả lỏng, cảm giác mệt mỏi tăng lên gấp bội.
Mạnh Hạo cũng có cảm giác mệt lả khắp người.
Cuối cùng, bọn họ đã trụ vững được trong trăng máu level 32!
Chỉ cần có thể đạt được Kế hoạch Kén, mọi thứ đều xứng đáng!
Mạnh Hạo miễn cưỡng lên tinh thần đi về phía Hạo Đặc, chuẩn bị đi tìm Tsugawa Hideharu.
Hạo Đặc đang cầm bộ đàm nói gì.
“Tsugawa tiên sinh nói thế nào?”
Houte buông bộ đàm, cau mày: “Chờ một chút, có thể là do nhiễu sóng, đường truyền giữa chúng ta và Tsugawa tiên sinh đã bị ảnh hưởng.”
“Ý ngươi là gì? Không thể liên lạc được?"
Lão già kia! Lại đang giở cái trò gì vậy!
Mạnh Hạo bực dọc quay đầu nhìn về hướng dinh thự.
"Không cần liên lạc, chúng ta vào tìm Tsugawa tiên sinh."
"Xin lỗi, ta không thể cho ngươi vào được. Tsugawa tiên sinh đã phân phó, không ai có thể vào dinh thự."
"Nếu chúng ta vẫn luôn không liên lạc được thì sao? Ngươi muốn ta đợi đến khi nào..."
“Bùm!!!"
Một tiếng nổ vang ầm ĩ truyền tới từ bên trong dinh thự, cắt ngang lời nói của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cảm thấy dưới chân có chút rung động.
Phát nổ?
Từ bên trong dinh thự?!
Đã xảy ra chuyện rồi?!
Mạnh Hạo cảm thấy có gì đó không ổn.
Trên trán hắn toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lập tức muốn vào dinh thự xem thử.
Hạo Đặc dùng thân thể cường tráng ngăn cản trước Mạnh Hạo, giọng điệu lạnh lùng.
“Không ai có thể vào dinh thự nếu không có sự cho phép của Tsugawa tiên sinh.”
Nói rồi lính đánh thuê của công ty Meteor cũng giương súng về phía Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo lạnh lẽo.
Bị nhiều người chĩa súng vào, hắn vẫn cố dằn nén cơn tức xuống đáy lòng.
Các người chơi của công ty AEFC lại không thể nhịn được, bọn họ nhao nhao giơ súng lên nhắm vào các NPC của công ty Meteor.
Các người chơi cũng đều nín một bụng đầy cơn tức.
Vừa nãy bọn họ liều sống liều chết lâu như vậy, tốn nhiều điểm như vậy chính là vì bảo vệ dinh thự.
Bây giờ trụ vững trước trăng máu rồi đấy, nhưng ngay cả dinh thực cũng không được vào?
Hai bên không nhượng bộ một chút nào.
Trần Ngự dẫn một tiểu đội vừa quét sạch zombie bên ngoài Mông thành đến hội hợp.
Thấy cảnh này hắn cũng hơi ngây ra.
Không phải nói sẽ tham gia vào Kế hoạch Kén à? Tại sao AEFC và công ty Meteor lại tự đánh nhau rồi?
“Đừng xúc động...” Triệu Khâm Tư đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, nhỏ giọng khuyên nhỏ: “Đừng xúc động, không cần phải nổi giận với một đám NPC.”
Nói rồi Triệu Khâm Tư nhìn Hạo Đặc: "Vì lí do an toàn, hãy để người của các ngươi vào xem tình hình của Tsugawa tiên sinh."
Hạo Đặc gật đầu, ra hiệu cho mọi người bỏ súng xuống rồi gật đầu với mấy thuộc hạ bên cạnh.
Hai lính đánh thuê của công ty Meteor lập tức tiến vào dinh thự điều tra.
Chưa đầy năm phút, hai lính đánh thuê hốt hoảng bước ra khỏi dinh thự.
“Đội trưởng Hạo Đặc, tầng hầm đã biến mất rồi.”
Mạnh Hạo nghe vậy tức khắc cả kinh, vội vàng hỏi trước: “Ngươi nói phòng thí nghiệm dưới lòng đất biến mất là có ý gì!”
Lính đánh thuê cũng không biết phải giải thích thế nào về những gì hắn nhìn thấy trong dinh thự lúc nãy.