Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 326 - Chương 329: Diễn À?

Chương 329: Diễn à?

"Cái này, chính là… chính là biến mất, tất cả đều biến mất..."

Mạnh Hạo không nhịn được xông lên trước vài bước, nhìn chòng chọc vào tên lính và chất vấn: "Tsugawa Hideharu đâu?"

"Hắn, hắn cũng đã biến mất...”

“Con mẹ nó đều tránh ra cho ta!”

Trong lúc nhất thời lửa giận của Mạnh Hạo dâng lên, mắt hắn đỏ sậm đẩy đám lính đánh thuê của công ty Meteor ra, xông vào dinh thự.

Trên thực tế hắn đang sợ hãi, tay run rẩy không kiểm soát được.

Giận dữ là cách hắn ngụy trang cho nỗi sợ hãi.

Lúc này Hạo Đặc không ngăn cản các người chơi mà đi vào theo bọn họ.

Trần Ngự cau mày, trao đổi ánh mắt với mấy đội trưởng khác rồi cũng cùng đi vào dinh thự.

Mọi người nhanh chóng chạy tới tầng hai dưới lòng đất.

Một vùng trống rỗng.

Mọi thứ đều sạch sẽ.

Nhiều lính đánh thuê của công ty Meteor giống như thấy quỷ.

Đây rõ ràng là phòng thí nghiệm của Tsugawa Hideharu.

Nhưng hiện giờ lại không còn gì ở đây!

Chỉ là một căn phòng trống trải!

“Tsugawa Hideharu đâu?"

“Tsugawa Hideharu tiên sinh vẫn luôn ở đây, bao gồm cả phòng thí nghiệm của Kế hoạch Kén cũng ở đây nốt, nhưng..."

Hạo Đặc cũng không biết nên giải thích thế nào cho mọi chuyện trước mắt: "Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."

"Lục soát! Lục soát toàn bộ dinh thự!"

Trần Ngự gãi đầu.

Hắn và hai đội trưởng bên cạnh nhìn nhau.

Làm trò quỷ gì thế?

Một người sống sờ sờ cứ như vậy biến mất?

Còn biến mất cùng với phòng thí nghiệm của Kế hoạch Kén?

Không tìm ra được chút dấu vết nào cả?

Ai mà tin được!

Bỏ rất nhiều công sức để đến cứu viện, cuối cùng lại không có gì cả?

Làm một hồi hóa AEFC và công ty Meteor cùng diễn lừa bọn họ à?

...

Sau khi kích nổ lối vào đường hầm tầng một của dinh thự công ty Meteor, Phương Hằng mang đoàn đội trở lại nơi ẩn núp thông qua thiết bị xé rách không gian.

Bầy zombie mang từng cái rương về và chất đống dưới tầng hầm của nơi ẩn núp.

Chất đầy khoảng chừng ba căn phòng.

Thắng lợi trở về!

Phát tài lớn!

Một đợt đầy!

Vật tư tràn đầy làm cho tâm trạng của Mạc Gia Vĩ trở nên kích động.

Thật thoải mái!

Thì ra trộm nhà trong trò chơi tận thế còn có thể vui như vậy được!

Ban đầu hắn còn tưởng chuyển hết phòng thí nghiệm ở tầng hai dưới lòng đất của dinh thự đã rất lợi hại rồi.

Không ngờ cuối cùng vẫn còn đủ thời gian, Phương Hằng lại lục suát chuyển hết các phòng nghiên cứu phổ thông ở tầng ba của dinh thự nữa.

Cuối cùng còn tiện tay phá hết phòng theo dõi của cả tòa nhà.

Mạc Gia Vĩ nhìn Phương Hằng với ánh mắt đầy kính nể.

Đây mới là cách cục của đại thần.

Cái gì mang được thì lấy hết luôn.

Phương Hằng ở bên cạnh ngáp dài.

Nhìn thấy nhiều vật tư như vậy, trong lòng Phương Hằng cảm thấy rất kiên định.

Bước tiếp theo là sắp xếp vật tư.

Máy móc loại xây dựng giao cho Victor, loại nghiên cứu khoa học giao cho Khâu Diệu Khang...

Cơn buồn ngủ thực sự ập đến, Phương Hằng không nhịn được lại muốn móc lon cà phê từ trong ba lô.

Hả? Uống hết rồi?

“Ừm, Phương Hằng, hay là ngươi offline nghỉ ngơi một chút đi?”

Mạc Gia Vĩ để ý thấy trạng thái của Phương Hằng có vẻ không bình thường, trước đó khi ở phòng điều khiển tại tầng bốn hắn đã ngáp dài và nốc cà phê liên tục.

Lúc ở thành phố Pinewood Phương Hằng còn liều mạng hơn nữa.

Mà chẳng thấy hắn buồn ngủ chút nào.

Phương Hằng gật đầu.

Hắn cảm thấy cực kỳ mụ đầu, đã ảnh hưởng đến cả suy nghĩ của hắn.

“Được, vậy làm phiền ngươi rồi, chờ giao những vật này cho Victor và Khâu Diệu Khang là ổn rồi.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta là được.”

Phương Hằng nhìn khắp phòng chứa đồ lần cuối.

Không kịp kiểm kê thu hoạch, thôi thì để lần online tiếp theo rồi tính tiếp vậy.

Nghĩ rồi, cuối cùng Phương Hằng truyền lệnh cho đám thể Tyrant và Licker canh giữ nơi ẩn núp.

Sau đó, hắn gọi đám zombie còn lại ra ngoài chặt cây treo máy, rồi mới ném xuống một chiếc giường đơn sơ và offline.

Tại khách sạn, Phương Hằng mở khoang trò chơi ra, chật vật trèo ra từ bên trong.

“Sao lại mệt thế này…..”

Phương Hằng lại ngáp dài một cái, đặt điện thoại ở chế độ im lặng, ngã đầu xuống giường và chìm vào giấc ngủ.

Đỉnh tháp đồng hồ.

Một con dơi treo ngược ở cửa sổ.

Đôi mắt đỏ rực theo dõi nghi thức đang diễn ra trong tháp.

Trên sàn của căn phòng, một vài đường nét đơn giản đan xen với nhau tạo thành hình một hoa văn kỳ quái.

Một chiếc ghế gỗ được đặt ở trung tâm của hoa văn.

Phương Hằng ngồi trên chiếc ghế gỗ ấy, cúi đầu.

Ánh mắt vô thức dừng lại ở hoa văn kỳ lạ trên sàn nhà.

Thật quen thuộc…

“Phương Hằng, Phương Hằng…”

Nghe thấy tiếng gọi khẽ, Phương Hằng ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng.

Bên ngoài hoa văn có một vòng người hầu đứng đấy.

Áo choàng đen lớn và mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt và hình thể của họ.

Một người trong số họ chậm rãi tiến về phía hắn, tay cầm một vật rỉ xét.

Đến gần hơn, Phương Hằng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc dưới chiếc mũ trùm đầu.

Là Hạ Hi!

Đồng tử Phương Hằng đột nhiên co lại.

“Rầm!!!!”

Một tiếng vang mạnh!

Phương Hằng chợt bật dậy từ giường.

Lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Là ác mộng sao?

Trái tim Phương Hằng vẫn đang đập mạnh dữ dội.

Cơn ác mộng vừa rồi cũng qua chân thật đi.

Hoa văn kỳ lạ trên sàn nhà tạo cho Phương Hằng một ấn tượng sâu sắc.

Đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?

Hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Lúc này Phương Hằng đột nhiên cảm thấy mu bàn tay có chút nóng, hắn lập tức duỗi tay phải ra xem.

Ngay lập tức, Phương Hằng sững sờ.

Một dấu ấn rất nhẹ xuất hiện trên mu bàn tay.

“Cái quỷ gì vậy!”

Phương Hằng thử dùng tay chà xát.

Dấu ấn không những không mờ đi, ngược lại ngày càng rõ hơn.

Là hoa văn trên sàn nhà hắn đã thấy trong giấc mơ của mình.

Nó giống như được xăm lên mu bàn tay, toàn bộ mu bàn tay đều cực kỳ nóng.

“Rầm!!”

Lại là một tiếng va chạm mạnh.

Phương Hằng bỗng chốc quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Hắn bước xuống giường, đi đến trước tấm rèm cửa sổ.

Phương Hằng hít một hơi thật sâu, chợt mở rèm cửa sổ ra.

Bên ngoài cửa sổ một con dơi đang lao tới.

“Rầm!”

Phương Hằng nhìn chằm chằm vào con dơi.

Bình Luận (0)
Comment