Ở một thành phố phát triển như Tô thành rất khó để nhìn thấy dơi.
Nó ngoan cố lao về phía cửa sổ hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng bị kính cường lực cản lại.
“Rầm!!!””
Lần này, con dơi đập vào kính cường lực sau đó cắm đầu rơi xuống.
Chết rồi ư.
Phương Hằng cau mày.
Nó cũng tới vì mình à?
Phương Hằng đưa tay lên lần nữa, nhận thấy dấu vết trên mu bàn tay đã dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Phương Hằng cau mày.
Nhất định là có một vài vấn đề xảy ra với cơ thể của mình.
Phương Hằng quay lại giường và cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Cảm giác như hắn đã ngủ một mạch suốt 35 giờ.
Bây giờ đã là 3 giờ sáng.
Rất không bình thường!
Từ lúc vào trò chơi, quy luật nghỉ ngơi là làm việc của Phương Hằng vô cùng thất thường.
Trước đây cũng có lúc hắn ngủ suốt một ngày một đêm liền, nhưng sẽ không bao giờ thức giấc nửa chừng như bây giờ.
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.
Hầu hết trong số đó là của Trần Ngự, một số khác là của Hạ Hi.
Hạ Hi!
Người hắn đã gặp ở trong mơ.
Nếu muốn hiểu rõ tất cả, vậy thì trực tiếp bắt đầu từ Hạ Hi vậy!
Nàng nhất định biết điều gì đó.
Nhưng mà…
Nhưng theo bản năng Phương Hằng lại có cảm giác bất an.
Cảm giác bất an lại đến từ chính cơ thể này.
Trước đây hắn đã tìm thấy một bút ký kỳ lạ trong căn nhà cho thuê, nó cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Hạ Hi.
Trước đây không lâu, Phương Hằng vốn muốn đoạn tuyệt với quá khứ của cơ thể này và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng giờ đây, dấu vết trên mu bàn tay lại nói cho Phương Hằng biết rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Điều gì đến rồi sẽ phải đến.
Cần phải trực tiếp đối mặt.
Phương Hằng sờ cằm suy nghĩ.
Trước khi đi tìm hạ Hi, hắn cần điều tra một chút.
Bắt đầu từ giấc mơ vừa rồi, còn có “Ouroboros” và “ấn chương linh hồn” được viết lại trong cuốn sổ ghi chép ở căn nhà cho thuê.
Có thể hỏi Mạc Gia Vĩ về điều này trước.
Công nghiệp nặng Bắc Hà của dòng họ nhà hắn là một trong những sản nghiệp chính của Liên Bang, lịch sử lâu đời, và có lưới quan hệ sâu rộng.
Mặc dù Công nghiệp nặng Bắc Hà luôn không nóng không lạnh trong trò chơi, nhưng bọn họ chắc chắn biết một số bí mật liên quan đến trò chơi.
Với lại còn có lão Hắc.
Cái tên thương nhân môi giới đó!
Bỏ ra một ít tiền, là có thể mua được một vài tình báo từ hắn.
Online đi tìm Mạc Gia Vĩ tìm hiểu tình hình trước đã.
Ba giờ rưỡi sáng, Phương Hằng không gọi lại cho Trần Ngự hay Hạ Hi, mà lướt qua Wechat một lần nữa.
Hắn đã cố ý phớt lờ tin nhắn của Hạ Hi rất lâu rồi.
Nhưng Hạ Hi thỉnh thoảng vẫn gửi tin nhắn cho Phương Hằng, kể về tình hình hiện tại của nàng và hỏi về tình hình của Phương Hằng.
Điều này khiến Phương Hằng càng cảm thấy bất an.
Ngoài ra, mỗi ngày Bùi An An đều sẽ tóm tắt và tường thuật từng sự kiện chính trong trò chơi, và gửi chúng đến điện thoại của Phương Hằng thông qua WeChat.
Đã qua khoảng 35 giờ, trong trò chơi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là nhà tù.
Bởi vì sự kiện trăng máu, trên diễn đàng nhà tù đang nổi hơn bao giờ hết!
Tận dụng đà này, Mạc Gia Vĩ đã đưa ra một thông báo dưới danh nghĩa Công nghiệp nặng Bắc Hà, nói về hợp tác giữa Công nghiệp nặng Bắc Hà và phòng làm việc của nhà tù, đồng thời rất ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu 28 khu vực bao gồm cả khu vực rừng rậm, không khuyến khích người chơi có bất kỳ hoạt động nào trong khu vực này.
Nếu không, hậu quả tự chịu!
Trong trò chơi, những thông báo như thế này rất hiếm khi xuất hiện.
Tiền lệ như Phương Hằng tuyên bố giành được 28 khu vực trong một lần là trước đây chưa từng có.
Một mặt, việc chiếm đất sẽ khơi dậy sự phản cảm của những người chơi cầu sinh thông thường.
Bản đồ thế giới lớn cỡ đó, một mình ngươi tham lam như vây, chiếm nhiều tài nguyên như vậy, những người khác chơi như thế nào đây?
Mặt khác, nó cũng liên quan đến thực lực của bản thân nơi ẩn núp, ở giai đoạn đầu các người chơi di chuyển bất tiện, khu vực họ có thể kiểm soát thực sự rất nhỏ.
Tới lúc đưa ra tuyên bố rồi, những người khác lại xây dựng một nơi ẩn núp trong khu vực ngươi đã phân giới, lại còn phát triển tốt...
Đánh mặt thực sự!
Chuyện thứ hai, là lần trăng máu thứ hai.
Rất không may, mười giờ sau khi trăng máu kết thúc, trò chơi đã đưa ra thông báo.
Đợt trăng máu thứ hai sẽ bắt đầu sau 12 ngày nữa.
Độ khó của lần trăng máu tiếp theo tăng lên không nhiều, nhưng khoảng thời gian giữa hai lần trăng máu ngắn như vậy đều rất hiếm khi xry ra trong lịch sử trò chơi.
Hiện tại, vé vào nhà tù đã được nâng lên thành 100 ngàn một tờ.
Muốn mua cũng không có.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Phương Hằng không hề login, cơ bản là không có ai bán vé vào cửa cho bên ngoài.
Chuyện thứ ba, công ty AEFC sợ.
Ngay sau khi Tsugawa Hideharu mang toàn bộ phòng thí nghiệm tầng hai dưới lòng đất mất tích một cách khó hiểu, giữa công ty AEFC và Liên Bang xảy ra chút mâu thuẫn.
Cuối cùng công ty AEFC bồi thường một khoản tiền, giảng hòa với Liên Bang.
Bọn họ đưa ra thông cáo, vì điều chỉnh nghiệp vụ nội bộ công ty nên không tham gia cạnh tranh khu thứ tám nữa, những người chơi ban đầu ở khu thứ tám sẽ tự an trí.
Chuyện thứ tư.
Mở sever chuyển khu thứ tám!
Người chơi có thể tốn điểm Chủ Thần để chuyển vào những sever khác.
Điều kiện tiên quyết là người chơi phải mở khóa trò chơi trung cấp.
Ngoài ra, người chơi còn cần phải tốn 50 điểm Chủ Thần, 1 vạn điểm số cầu sinh, 10 tinh thạch tiến hóa hoàn chỉnh đồng thời yêu cầu cấp bậc người chơi đạt từ cấp 4 trở lên.
Chuyện mở chuyển sever trực tiếp làm giá tinh thạch tiến hóa trong trò chơi Ngày Tận Thế tăng lên trên diện rộng.
Nhìn cái này, Phương Hằng không khỏi bĩu môi.
Hắn thầm nghĩ chuyển sever quá khó khăn.
Nếu người chơi bình thường có nhiều tài nguyên như vậy, đoán chừng cũng có thể chơi đến phong sinh thủy khởi ở khu thứ tám, còn cần gì chuyển sever?
Nhưng ngẫm lại.
Nhân cơ hội này, có thể thừa cơ bán mẻ lớn tinh thạch tiến hóa trong tay với giá cao.