Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 333 - Chương 336: Gặp Offline

Chương 336: Gặp offline

Trần Ngự gãi đầu: “Phương Hằng, bọn ta dự tính sẽ cung cấp cho ngươi vật phẩm ngang giá tương đương với 1300 điểm Chủ Thần, nhưng ở giai đoạn đầu bọn ta đã cung cấp cho ngươi khá nhiều tài nguyên khoáng thạch đặc biệt."

“Để quy ra bọn ta còn có thể cung cấp cho ngươi ba xe tải quân dụng giao hàng cỡ lớn, ngươi thấy phương án này thế nào?"

Chỉ có 3 chiếc.

Phương Hằng cau mày, cảm thấy hơi ít.

Nhưng sau khi tính toán kỹ lưỡng, tài liệu dùng để sửa chữa cửa kim khu cách ly đều là kim loại cực kỳ quý hiếm, giá cả thực tế đúng lf rất cao.

Liên Bang cũng không lừa gạt hắn.

"Được rồi, 3 xe thì 3 xe, lúc nào thì giao hàng thế?"

"Ta sẽ xin sớm nhất có thể, đại khái là ngày mai."

Trần Ngự cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp tục hỏi: "Phương Hằng, thành phố Pinewood có liên quan đến nhiệm vụ chính đấy, phần thưởng cũng sẽ không nhỏ, ngươi thực sự không đi sao?"

"Ngươi rất muốn ta đi?

"Ừ, hai người chơi từng cùng ngươi tham gia nhiệm vụ thành phố Pinewood trước đây đều rất đề cử ngươi.”

Trần Ngự rất chân thành nói: “Có ngươi ở, xác suất thành công của nhiệm vụ bọn ta sẽ tăng lên đáng kể.”

Phương Hằng đã nhận ra cơ hội.

Hắn cau mày.

"Vậy thì... không bằng ngươi cho ta thêm hai chiếc xe tải quân dụng? Ta sẽ bảo vệ cho sự an toàn của các ngươi suốt dọc đường?”

“Chuyện này...” Trần Ngự ngây ra, hắn đáp lại: "Ta sẽ đi xin chỉ thị của cấp trên, có thể bọn ta sẽ hành động vào sáng mai. Ngươi phải chuẩn bị sớm."

"Không sao, nhân tiện, các ngươi có kế hoạch gì cho kế hoạch trăng máu tiếp theo rồi à?”

“Đúng vậy, bởi vì hai lần trăng máu cách quá gần, mặc dù trò chơi đã mở hệ thống chuyển server, nhưng độ khó của việc chuyển server trong giai đoạn hiện tại vẫn là quá cao đối với chúng ta.”

Phương Hằng vui mừng trong lòng, ngay lập tức nói: "Cho ta thêm năm chiếc xe tải quân dụng, lần trăng máu tiếp theo ta muốn 200 người, thế nào?"

"Các ngươi đưa hàng trước, ba ngày sau người có thể tiến đến.”

“Ặc..."

Trần Ngự nghi ngờ.

Cũng không phải hắn hoài nghi Phương Hằng có năng lực ngăn trở trăng máu 150 người.

Nhưng... hắn còn muốn năm chiếc xe tải lớn?

Tổng cộng lại hắn đều đã lấy mười chiếc xe tải lớn rồi, Phương Hằng hắn rốt cuộc định làm gì?

Mở triển lãm xe à?

"Chuyện này ta phải xin phép lãnh đạo đã, ta đoán hẳn vấn đề không quá lớn."

"Được, có tin tức rồi liên hệ cho ta bát cứ lúc nào.”

Phương Hằng cúp điện thoại.

Rất vui vẻ.

Thế là xong.

Có xe tải quân dụng, bọn có thể vận chuyển tài nguyên từ nơi ẩn núp.

Đến lúc đó sẽ vận chuyển một số tài nguyên đến doanh địa Thương nhân tận thế xung quanh nơi ẩn núp để đổi lấy tích phân.

Kế hoạch móc sạch điểm của doanh địa Thương nhân tận thế định ra hơn nửa tháng trước đó cuối cùng đã nhìn thấy chút thành quả.

Để sử dụng xe tải quân dụng trong tương lai, kế hoạch sửa đường tiếp theo cũng phải được đưa vào chương trình.

Từ từ sẽ đến.

Chí ít hai ngày nay chờ hoàn thành việc sửa chữa cửa an toàn khu cách ly xong là có thể nghỉ ngơi một chút, an ổn treo máy trong game một lát.

Dù sao bên ngoài trò chơi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Phương Hằng caann hắc một lúc, mở trang web và đặt mua vé xe đến thành phố Khê Hồng.

Xếp một vài bộ quần áo đơn giản, Phương Hằng hành trang gọn gàng đi đến ga xe lửa.

...

Sau năm giờ.

"Này! Đại thần! Ta ở đây! Ta ở đây!"

Vừa mới xuống xe, Phương Hằng liếc mắt đã nhìn thấy Mạc Gia Vĩ đứng trên sân ga.

Hắn đứng ở vị trí dễ thấy nhất trong đám đông, khua tay múa chân, theo sau là hai vệ sĩ tráng hán mặc đồ đen.

“Đại thần, cuối cùng cũng gặp được ngoài đời rồi, đi thôi, ta đưa ngươi đến thành rửa chân tốt nhất này.”

“Ta đã đặt phòng trước cả rồi, ngươi yên tâm, tới địa bàn của nhà họ Mạc ta, cứ yên tâm ăn uống phóng túng."

Phương Hằng cười khổ.

Lần này hắn tới đây cũng không phải để sống phóng túng.

“Đừng, chúng ta vẫn nói về chuyện chính trước đi.”

“Thành rửa chân chính là chuyện chính. Ngươi không biết đấy thôi, đời ông tổ của nhà ta chính là dựa vào thành rửa chân để lập nghiệp. Đúng rồi, vào thời điểm đó nó không được gọi thành rửa chân, mà gọi là nhà tắm.”

“Mời người bạn tốt nhất đến thành rửa chân là truyền thống của gia tộc bọn ta.”

Mạc Gia Vĩ khoe khoang, khoác vai Phương Hằng: “Mà chú tư của ta sống dưỡng sinh lắm đó, mười giờ tối đã ngủ rồi. Chờ sáng mai ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn."

"Được rồi."

Thấy Mạc Gia Vĩ nhiệt tình như vậy, Phương Hằng chỉ có thể làm theo ý chủ.

Sau khi dùng bữa ở một thành rửa chân tên Kim Bích Huy Hoàng, Mạc Gia Vĩ đưa Phương Hằng vào một phòng ngâm chân VIP.

"Phù! Thoải mái ghê!"

Mạc Gia Vĩ ngâm hai chân vào trong chậu ngâm, phát ra một tiếng cảm thán.

Phương Hằng liếc nhìn hai vệ sĩ mặc đồ đen phía sau Mạc Gia Vĩ.

Trên đường đi, hai vệ sĩ luôn theo sát Mạc Gia Vĩ 24/24, không hề rời đi.

Ngay cả đi vệ sinh cũng theo sau.

"Đại thần, hai vệ sĩ này đều được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, tuyệt đối đáng tin cậy, miệng cũng kín, hoàn toàn có thể yên tâm."

Mạc Gia Vĩ giải thích rồi nhắc về trò chơi với Phương Hằng.

"Khoảng cách tới lần trăng máu tiếp theo là rất ngắn. Nơi ẩn núp nhà tù có muốn nhận người chơi bên ngoài không? Ta cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để kiếm thật nhiều tiền."

"Ừ, đúng là có thể suy xét."

Phương Hằng trầm ngâm.

Không nói đến có tiền hay không, Phương Hằng cảm thấy có thể mượn cơ hội trăng máu này để tiêu diệt một lớp zombie, kiếm một đống tích phân và tinh thạch tiến hóa.

Sau một thời gian nữa đợi Victor hoàn thành việc xây dựng tháp đại bác laser, độ khó của trăng máu level 30 là dễ như chơi.

"Nhưng mà ta không muốn cho quá nhiều tai mắt trà trộn vào nơi ẩn núp... nhân viên cần được sàng lọc kỹ càng..."

Hai người đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa, một người phục vụ của thành rửa chân bưng đĩa trái cây đi vào.

Phương Hằng nhìn hắn nhiều lần.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên, vệ sĩ áo đen hét lên.

Ngay lúc giọng nói vang lên, nhân viên khách sạn móc một khẩu súng lục đen từ trong lòng, nhắm về phía Mạc Gia Vĩ.

Bình Luận (0)
Comment