Một vệ sĩ áo đen khác phản ứng nhanh hơn, hắn đã dùng thân mình để phác gục Mạc Gia Vĩ.
Ngay lúc nhân viên phục vụ đang chuẩn bị bóp cò súng, một bóng trắng bay về phía hắn từ bên cạnh.
“Cốp!”
Một cái gạt tàn màu trắng bay tới từ bên cạnh, đập mạnh vào cổ tay của người phục vụ!
“A!”
Người phục vụ gào lên như giết heo, không cầm nổi súng trong tay bay ra ngoài.
Ngay sau đó, Phương Hằng bước tới chỗ người phục vụ.
Hắn nắm lấy tay phải của người phục vụ, chợt phát lực.
Mọi cử động hoàn toàn xuất phát từ phản ứng bản năng của bắp thịt trên cơ thể.
Cả người của người phục vụ đều bị Phương Hằng vung lên, quay vòng trên không trung.
“Bịch!”
Lưng chạm đất, người phục vụ bị đập mạnh xuống sàn, phát ra tiếng trầm đục.
Toàn thân người phục vụ đau đớn như sắp tan ra thành từng mảnh, hoàn toàn mất năng lực hành động.
Hắn vừa cắn răng ngẩng đầu lên, hai nòng súng đen ngòm đã nhắm ngay trán hắn.
“Không được nhúc nhích!”
Vẻ mặt của người phục vụ hơi thay đổi.
Một giây tiếp theo, hắn nghẹo đầu ngất đi.
Vệ sĩ mặc áo đen lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lập tức ngồi xổm xuống, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của người phục vụ.
Vệ sĩ cau mày, quay lại nhìn Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ.
“Chết rồi, là trúng độc, tự sát.”
Phương Hằng nhìn Mạc Gia Vĩ hỏi: “Là vì ngươi à?”
Mạc Gia Vĩ cũng là kinh ngạc.
"Chuyện này..."
...
Sáng hôm sau, trong phòng minh tưởng.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trắng đang ngồi đoan chính trên bồ đoàn.
Mạc Vân Tiêu.
Chú thứ tư của Mạc Gia Vĩ.
Phương Hằng đánh giá Mạc Vân Tiêu đang pha trà, lẩm bẩm trong lòng.
Sao còn trẻ vậy!
Nhìn từ bên ngoài, Mạc Vân Tiêu không lớn hơn Mạc Gia Vĩ là bao, nói bọn họ là anh em thật ruột cũng không quá.
Mạc Vân Tiêu từ từ rót trà đã pha vào ba chén, đưa cho hai người Phương Hằng.
“Mời.”
Phương Hằng cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
“Phương Hằng, cửu ngưỡng đại danh.”
“Ngươi đã nghe nói về ta?”
Phương Hằng nghi hoặc.
Hắn nói thầm mình nổi tiếng lắm à?
Mạc Vân Tiêu bắt gặp biểu cảm tinh tế trên mặt Phương Hằng, cười không trả lời, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Vì vụ ám sát, tối hôm qua Mạc Gia Vĩ đã bị kéo đến đồn cảnh sát để nhận điều tra, phải tới hừng đông mới được đón về nhà.
Mới ngủ được mấy tiếng đã bị Phương Hằng kéo qua gặp khách.
Hắn ở bên cạnh ngáp: "Chú tư, Phương Hằng là bạn thân nhất của ta, hắn đã giúp đỡ ta rất nhiều trong trò chơi, và cũng là đồng bạn hợp tác của ta."
“Gần đây hắn có gặp chút phiền tới, muốn tới thỉnh giáo ngươi một chút.”
“Thỉnh giáo thì không dám nhận, trao đổi lẫn nhau thôi.”
Mạc Vân Tiêu ngồi thẳng người, làm dấu tay xin mời.
“Có nghi hoặc gì cứ nói đừng ngại.”
Phương Hằng đã chuẩn bị sẵn bản thảo trước khi đến.
Hắn nói đại khái về bộ phận ký ức bị mất của mình và nghi thức nhìn thấy được trong giấc mơ.
Về phần tờ giấy tìm thấy trong phòng thuê thì hắn cố ý giấu.
Nghe Phương Hằng nói xong, dường như Mạc Vân Tiêu đã có câu trả lời.
Hắn thấp giọng thì thào: "Ký ức biến mất..."
"Chú, chú biết rồi sao?"
"Tám chín phần mười."
Mạc Vân Tiêu ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Phương Hằng, những gì ngươi nhìn thấy trong giấc mơ là hình chiếu ký ức không nghi ngờ gì nữa, nhưng những gì ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật."
“Ví dụ nếu ngươi nhìn thấy bạn bè của mình trong giấc mơ, có khả năng nàng chỉ mang tác dụng ám thị tâm lý nào đó."
“Có thể bạn bè của ngươi đúng là đã tham gia vào nghi thức của ngươi, đương nhiên cũng có thể không liên quan gì đến nghi thức cả."
“Bây giờ chúng ta có thể xác nhận rằng ngươi thực sự đã từng tham dự nghi thức, đồng thời còn mở 'khóa' thông qua sức mạnh của nghi thức.”
Phương Hằng gật đầu.
"Còn về ký ức biến mất mà ngươi nói, ta cho rằng nó không liên quan gì tới nghi thức cả."
Phương Hằng có chút kinh ngạc hỏi: “Không liên quan?”
“Đúng vậy, ta đoán phần ký ức biến mất có thể có liên quan đến trò chơi Chủ Thần.”
Phương Hằng cau mày càng chặt hơn.
“Trong một số trường hợp, ký ức của người chơi sẽ bị Chủ Thần ẩn đi."
"Ví dụ như Liên Bang từng chứng minh rằng khi một người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ chính, sau đó hắn lại quay trở về server mới ở giai đoạn đầu của trò chơi thông qua một số phương pháp đặc biệt, lại hoàn thành nhiệm vụ chính một lần nữa."
"Lúc này, Chủ Thần sẽ ẩn trí nhớ có liên quan tới nội dung trò chơi của người chơi.”
“Theo thời gian, ký ức liên quan tới chuyện này cũng sẽ dần bị ẩn đi."
“Đương nhiên, bộ phận ký ức bị ẩn giấu có thể được đánh thức.”
Nói xong, Mạc Vân Tiêu đặt tách trà trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Phương Hằng.
“Phương Hằng, ngươi còn nhớ thứ hạng của mình trong Ma tháp đẳng cấp cơ bản không?”
Ma tháp?
Phương Hằng sững sờ trong giây lát.
Sau đó, một loạt ký ức hiện lên trong đầu.
Ngoài trò chơi chính thức ra, trò chơi Chủ thần còn có rất nhiều hình thức huấn luyện chi nhánh khác có thể sử dụng.
Ví dụ, hình thức Ma tháp, hình thức sàn đấu, hình thức đoàn đội...
Các hình thức này không hề liên quan gì đến thế giới trò chơi của tuyến chính, tham gia trò chơi không thẻ gia tăng thời gian online, thậm chí từ xưa tới nay chưa từng có một ai nhận được phần thưởng nào từ đó.
Vì vậy, đại đa số người chơi đều bỏ quên nó.
Nhưng Liên Bang cho rằng sự tồn tại của các hình thức đó không phải là vô nghĩa.
Chủ Thần mở ra các hình thức đó là để người chơi tập luyện.
Trước khi thành niên người chơi cũng có thể tiến vào thông qua khoang trò chơi, nhưng chỉ có thể vào mấy hình thức cơ sở của trò chơi.
Để khuyến khích người chơi tham gia huấn luyện trò chơi ngay từ khi còn nhỏ, toàn bộ Liên Bang đều sẽ cung cấp số tiền thưởng lớn để tổ chức các cuộc thi quy mô lớn trên toàn cầu.
Phương Hằng nhớ kỹ, thân thể này của hắn bắt đầu tiến vào trò chơi từ khi còn đang đi học, sau đó lập tức bị nghiện luôn.
Trước kia cũng bởi vì có biểu hiện xuất sắc trong Ma tháp nên hắn mới được nhiều câu lạc bộ cùng nhìn trúng.
“Xem ra phán đoán của ta là đúng, ngươi đã nhớ lại một ít gì đó.”
Mạc Vân Tiêu cảm thấy mình đã đoán đúng, hắn duỗi tay trái ra trước mặt.