“Phương Hằng, ngươi không ngại cho ta xem dấu ấn trên bàn tay của ngươi chứ?”
“Được.”
Phương Hằng nói rồi vươn tay ra phía trước, mu bàn tay hướng lên trên, đắp lên lòng bàn tay của Mạc Vân Tiêu.
Mạc Vân Tiêu thuận tay cầm tách trà trên bàn lùn, rót lên mu bàn tay của Phương Hằng.
"Xèo..."
Chỗ mu bàn tay Phương Hằng phát ra một tiếng vang nhỏ, toát ra ít hơi nước.
Dấu ấn ký hiệu trên mu bàn tay lại nổi lên rõ ràng.
Kéo dài trong khoảng bốn năm giây, dấu ấn ký hiệu đó mới từ từ biến mất.
Mạc Vân Tiêu nhíu mày, im lặng không nói gì.
Mạc Gia Vĩ không nhịn được thúc giục: “Chú tư, thế nào rồi?”
“Là một loại nghi thức của Thần bí học, trước mắt chỉ mở ra tới Cụ Thể Hóa cấp một.”
“Điều kỳ lạ là ta cũng chưa từng thấy nghi thức này bao giờ. Nhưng ta có thể chắc chắn rằng nó đã được cải tạo một phần."
Phương Hằng hỏi: “Mạc tiên sinh, nghi thức này có nguy hiểm không? "
"Từ góc độ của nghi thức, ta chưa bao giờ nghe nói tới cách nói có cạm bẫy hoặc nguy hiểm tồn tại, nhưng một số nghi thức có một số hiệu quả đặc biệt.”
Nghe đến đây, Phương Hằng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Điều hắn sợ nhất là dấn ấu trên mu bàn tay có phản ứng tiêu cực nào đó.
Mạc Vân Tiêu cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi lại ngẩng đầu lên.
"Phương Hằng, ta cần chút thời gian để tìm đọc một vài tư liệu, hy vọng có thể làm rõ ý nghĩa và tác dụng cụ thể của nghi thức trên mu bàn tay của ngươi."
"Trong khoảng thời gian này khả năng cần có sự phối hợp của ngươi. Nếu tiện ta hy vọng ngươi có thể ở lại đây một thời gian.”
Phương Hằng suy nghĩ một lúc.
Ở đây hay trở về cũng không khác nhau mấy, đều là chơi game cả.
Nếu không làm rõ được tác dụng của dấu ấn trên mu bàn tay, hắn sẽ khó lòng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cảm ơn, thời gian tới ta làm phiền rồi.”
"Không làm phiền, nghiên cứu nghi thức là một trong những sở thích nghiệp dư của ta. Cứ ở đây đi, ta sẽ bảo trợ lý sắp xếp phòng cho ngươi."
“A, đúng rồi!”
Mạc Vân Tiêu đang chuẩn bị đứng dậy thì chợt nhớ tới điều gì đó.
"Một tháng sau đúng là lúc xin khảo hạch giấy hành nghề Cụ Thể Hóa nửa năm một lần của Liên Bang, Công nghiệp năng Bắc Hà bọn ta cũng có một nhóm người chơi đang tích cực chuẩn bị cho kỳ kiểm tra, ngươi muốn cùng ta đi xem không?”
Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Phương Hằng, Mạc Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích.
"Liên Bang kiểm soát chặt chẽ hành vi mở 'khóa' của người chơi. Chỉ sau khi vượt qua khảo hạch rồi mới được coi là có thân phận hợp pháp."
"Ngoài thân phận bối cảnh ra, nội dung khảo hạch còn có một bộ phận yêu cầu về thực lực."
Phương Hằng gật đầu, trong lòng khó hiểu.
Nhưng cái đó thì có gì hay?
Huống hồ hắn theo bản năng có hơi phản cảm với loại hành vi kiểm soát khống chế này của Liên Bang.
Vả lại hiện tại hắn đã mở ra Cụ Thể Hóa cấp một, đã coi như là ‘hộ đen’.
Về sau hắn cũng sẽ không tham dự bất kỳ khảo hạch nào cả.
“Chậc, coi như ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, ta sẽ đưa ngươi đến sảnh trò chơi của ta trước, tin tưởng mọi người sẽ rất chào đón ngươi.”
Mạc Gia Vĩ vừa nghe đã cảm thấy hứng thú: “Sảnh trò chơi? Chú à, ta cũng đi!”
...
Sân vận động Bắc Hà.
Sảnh trò chơi là sảnh lớn nhất.
Ở giữa sảnh lần lượt bày mười hai lôi đài cỡ lớn.
Bồ đoàn, cọc gỗ huấn luyện, găng tay đấm bốc...
Hầu hết các học viên đều ở độ tuổi hai mươi, ba mươi.
Phương Hằng còn nhìn thấy một số ít thanh niên chư đầy 18 tuổi.
Thoạt nhìn, nơi này càng giống như một võ quán hơn?
Vừa bước vào sân vận động, bộ phận ký ức về cơ thể này lại hiện lên trong đầu Phương Hằng.
Bắt đầu từ cấp hai, Phương Hằng đã được huấn luyện trong sảnh trò chơi tương tự như vậy.
Hắn đã phải chịu khổ rất nhiều, phải mất hơn bốn năm thì hắn mới tăng toàn bộ thuộc tính lên giá trị cao nhất là 5 điểm.
Không giống với người chơi bình thường, sau khi bọn họ vào game, thuộc tính cơ bản của bọn họ đại khái dao động trong khoảng 3 - 4,5.
Mạc Vân Tiêu vỗ tay, dẫn Phương Hằng đến giữa lôi đài lớn nhất, tập hợp tất cả người chơi đang huấn luyện trong sảnh.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Phương Hằng.”
Sau khi nghe thấy tên của Phương Hằng, những người chơi ngầm nhỏ giọng thảo luận.
"Phương Hằng? Nghe quen ghê... nghe nói ở đâu rồi nhỉ?"
"Nhu ngốc, Ma tháp đó, ngươi có nghe về thiếu niên thiên tài chưa? Khi ấy đã từng nổi tiếng một thời đó."
"Ớ? Là hắn thật à?"
"Là ai thế? Lợi hại lắm hả?”
“Chưa từng nghe qua, không biết.”
“Trước kia hắn rất lợi hại, nghe nói sau này không biết vì sao mà lại phế đi.”
“Không sai, là hắn, ta tìm kiếm tên hắn trên mạng rồi...”
Tình huống gì thế? Mình nổi tiếng lắm hả?
Phương Hằng nghe lời bàn tàn của các người chơi, cũng thấy hơi bối rối.
"Phương Hằng từng là một game thủ chuyên nghiệp, nhưng vì một số nguyên nhân nên đã rút lui khỏi sân khấu của game thủ chuyên nghiệp. Trong thời gian này, hắn sẽ tiến hành một số huấn luyện mang tính khôi phục ở chỗ chúng ta. Mọi người hoan nghênh."
Các học viên dừng thảo luận, vỗ tay thưa thớt.
“Vậy thì…” Mạc Vân Tiêu mỉm cười nhìn đám người xung quanh: “Có ai muốn đến luận bàn với Phương Hằng không?”
Hả?
Phương Hằng quay đầu nhìn Mạc Vân Tiêu.
Mạc Vân Tiêu vẫn nở một nụ cười nhạt trên môi.
Hắn nghiêng người nói nhỏ vào tai Phương Hằng: “Không sao, vui đùa thôi ấy mà, nhớ dùng hết sức, nếu không sẽ chịu thiệt đấy.”
“Ta tới!”
Trong số rất nhiều người chơi, một thanh niên tinh thần sáng láng hưng phấn giơ tay. Hắn dũng cảm bước ra khỏi đám người, đứng đối diện với Phương Hằng.
Những người chơi còn lại đều rối rít lùi lại, tạo thành vòng tròn, chừa khoảng trống vừa đủ cho hai người thi triển.
Phương Hằng cau mày.
Có ý gì thế? Trực tiếp đấu võ luôn?
Mạc Gia Vĩ phấn khích vô cùng, đứng trong đám đông cổ vũ Phương Hằng: “Đại thần, cố lên! Chơi hắn đi!”
"Hừm!"
Nhìn thấy Phương Hằng đĩnh đạc đứng tại chỗ, trong lòng Ngũ Bằng mơ hồ có chút khó chịu.
Ngũ Bằng ôm quyền với Phương Hằng.
“Ta là Ngũ Bằng, 29 tuổi, Cụ Thể Hóa cấp một, xin được chỉ giáo.”