Dứt lời, Ngũ Bằng cẩn thận bước tới gần, khởi xướng tiến công dò xét trước, một quả đấm cực lớn quét tới từ bên phải của Phương Hằng.
Phương Hằng biết mình sở hữu năng lực Cụ Thể Hóa cấp một.
Giá trị trung bình thuộc tính cơ sở của hắn vào khoảng 30, cao hơn nhiều so với người thường!
Mặc dù hắn không thể sử dụng kỹ năng trong trò chơi - viên đạn thời gian, nhưng thuộc tính nhanh nhẹn và cảm giác cao vẫn giúp hắn nắm bắt và phán đoán rõ ràng toàn bộ quỹ tích ra quyền của Ngũ Bằng.
Nắm đấm vẫn còn đang lao tới trên không.
Ký ức cơ thể của Phương Hằng bị kích hoạt.
Giống như đã diễn thử hàng triệu lần trước đó, Phương Hằng bước sang bên cạnh nửa bước, cơ thể hơi xoay người sang một bên, dễ dàng tránh được nắm đấm của Ngô Bân.
Hắn giơ tay phải lên, đấm vào mặt Ngũ Bằng.
Vừa ra tay là toàn lực!
Tốc độ ra quyền nhanh đến mức sắp đạt tới cực hạn mà Phương Hằng có thể đạt được!
Ngũ Bằng ngay lập tức cảm thấy bị quyền phong bao phủ.
Hai bên dạy nhau, đầu tiên không phải đều là thăm dò trước sao?
Ngô Bân bị một quyền này làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội thu hai tay lại bảo vệ trước người.
“Ầm!”
“Bịch bịch bịch.”
Ngũ Bằng bị đấm lên trên cánh tay, lùi lại ba bước liên tiếp, vẻ mặt không thể tin được.
Một cú đấm thật mạnh!
Trong mắt Mạc Vân Tiêu lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trong cả sảnh nhất thời đều im ắng.
Trong số những người trong sân huấn luyện, thực lực của Ngũ Bằng thuộc nhóm hàng đầu.
Nhưng mới một quyền đã bị đánh lui mấy bước?
Ngũ Bằng bĩu môi, lắc bàn tay phải tê dại.
Hắn không cảm thấy thực lực của mình không đủ, chỉ nghĩ là do mình bất cẩn.
Hắn vừa định lên tiếp, lại thấy Mạc Vân Tiêu đã đi tới trước mặt Phương Hằng.
"Bốp bốp bốp..."
Mạc Vân Tiêu dẫn đầu tán thưởng.
Các học viên thấy thế cũng phản ứng kịp, cùng nhau vỗ tay.
“Luận bàn hôm nay dừng ở đây, mọi người tiếp tục huấn luyện đi.”
Thắng bại chưa ra mà đã kết thúc rồi?
Các học viên có hơi thất vọng.
Mọi người nhao nhao tán ra, tiếp tục luyện tập và trò chuyện tốp năm tốp ba.
Phương Hằng đứng sang một bên, cúi đầu suy tư.
Trong trò chơi, thuộc tính lực lượng của hắn đã cao hơn 30 điểm.
Một quyền toàn lực của hắn có thể dễ dàng đánh xuyên qua tấm thép mỏng.
Nhưng khi giao thủ với Ngũ Bằng vừa nãy, hắn cảm thấy lực lượng của đối phương không thua kém mình quá nhiều.
Nhân ngoại hữu nhân mà!
Phương Hằng cảm thấy gần đây mình có hơi kiêu ngạo.
Vốn cho là thuộc tính lực lượng của mình đã đứng đầu rồi, không ngờ tùy tiện kéo một người trong sân huấn luyện ra cũng có thể đánh 4-6 với mình.
"Ngũ Bằng là nhóm đứng đầu trong số những người này, hiện nay đã bước vào trò chơi trung cấp. Với thực lực của hắn đi xin khảo hạch giấy hành nghề Cụ Thế Hóa của Liên Bang tuyệt đối không thành vấn đề."
Mạc Vân Tiêu bước tới chỗ Phương Hằng, nhỏ giọng nói: "Ngoài ra, thuộc tính lực lượng của hắn là 9,4."
Cái gì?
Chỉ có 9,4 thôi á?
Phương Hằng nghi ngờ mình đã nghe nhầm, hắn quay đầu nhìn Mạc Vân Tiêu đầy ngạc nhiên.
"Hiểu chưa? Thuộc tính lực lượng của ngươi trong trò chơi ít nhất là 15 điểm, phải không?"
"Ừ."
Phương Hằng gật đầu.
“Ngươi chỉ mới mở ra nghi thức, còn chưa chân chính nắm giữ kỹ năng của nghi thức.”
Ngoài mặt thì Mạc Vân Tiêu đang cười, nhưng sự kinh ngạc trong lòng hắn không kém hơn Phương Hằng là bao.
Mới chỉ là trò chơi sơ cấp thôi mà thuộc tính lực lượng cơ sở của hắn đã vượt qua 15 điểm rồi!
Không chỉ thuộc tính lực lượng, nhìn từ một quyền vừa rồi, nhanh nhẹn và cảm giác của hắn cũng không thấp.
“Trong khoảng thời gian này cũng là rảnh rỗi, nếu rảnh ta có thể thuận tiện học không?”
Thấy Phương Hằng rất có hứng thú, Mạc Vân Tiêu đề nghị: “Có điều ta phải nhắc trước với ngươi rằng học thứ này rất tốn thời gian. Mà nó cũng vô dụng trong trò chơi vào lúc này.”
‘Ngươi có thể dạy ta không?”
Thứ có thể tăng thực lực lên, cho dù chỉ có hiệu quả bên ngoài trò chơi thì cũng nhất định phải học.
Vả lại Phương Hằng mơ hồ có dự cảm.
Năng lực Cụ Thể Hóa là vô cùng quan trọng.
Thêm mọi thứ mà như hắn phán đoán, thì sớm muộn gì thế giới cũng sẽ trở thành một phần của trò chơi.
“Nào, đừng nghiêm túc như vậy chứ, thật ra nói trắng ra thì thứ này khá đơn giản, lấy năng lực của ngươi nó không thành vấn đề gì đâu.”
Mạc Vân Tiêu cười ôn hòa vỗ vai Phương Hằng, tỏ vẻ cổ vũ.
"Tùy theo các cách khác nhau để mở 'khóa', sẽ có những cách học khác nhau tương ứng. Ngươi mở khóa bằng nghi thức Thần bí học, vì vậy cần phải mượn phương thức minh tưởng để kiểm soát nghi thức."
"Đừng nhìn nhóm Công nghiệp nặng Bắc Hà bọn ta phát triển không được tốt trong trò chơi, nhưng mỗi năm vãn chi một khoản tiền lớn để bồi dưỡng học viên.”
“Nếu ngươi muốn học, có một khóa học minh tưởng ở sảnh bên cạnh.”
“Ta đợi trợ lý làm thẻ cho ngươi, sau đó có thể sử dụng sảnh miễn phí, chiều nào cũng có giáo viên giảng dạy tại chỗ, muốn đến luyện tập lúc nào cũng được..."
Buổi chiều, sảnh minh tưởng.
Phương Hằng ngồi trong góc phòng.
Giống như những học viên khác, hắn ngồi trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền.
Dựa theo những gì giáo viên truyền thụ, Phương Hằng cố làm trống tâm trí.
Điều chỉnh nhịp thở, kiểm soát nhịp tim.
Loại bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi tâm trí của mình.
Chỉ để lại một vùng hỗn độn trong biển ý thức.
Lúc ăn trưa trước đó Phương Hằng đã nghe Mạc Gia Vĩ nói.
Độ khó của huấn luyện minh tưởng là cấp bậc địa ngục.
Từ nhỏ đến lớn, Mạc Gia Vĩ chứng kiến rất nhiều học viên mất cả hàng tháng trời mà vẫn không thể tiến vào trạng thái minh tưởng.
Cũng có không ít người ngồi khô trên bồ đoàn một hai tháng, tâm tính sụp đổ, chưa gượng dậy nổi.
Phương Hằng ngược lại cảm thấy minh tưởng rất đơn giản.
Sau khi trầm tĩnh xuống, hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng, nhìn thấy biển ý thức theo lời của giáo viên.
Một vùng hỗn độn màu xám!
Phương Hằng khống chế ý thức khắc dấu ấu ký hiệu vào hỗn độn.
Hình như không khó như giáo viên nói?
Theo giáo viên, khắc dấu ấn trong hỗn độn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Điều này cần phải dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình mới có thể khắc dấu ấn trong hỗn độn từng chút một.