Tại thành phố Pinewood.
Một tiểu đội Liên Bang bao gồm mười hai người đã tập trung tại xưởng vũ khí trong khu vườn của công ty Meteor.
Từ Bân là chỉ huy phụ trách cho lần hành động này.
Sau khi trăng máu kết thúc, hắn và Tiêu Cảnh đã thử liên lạc với Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.
Nhưng Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám lại tạm thời gác lại lần hành động lẻn vào thành phố Pinewood này.
Điều đó khiến cho bên Liên Bang nhận ra có gì đó không ổn.
Bọn họ cho rằng là thế lực phản Liên Bang đang hành động bí mật, vì vậy quyết định tiến vào thành phố Pinewood để thăm dò trước, chủ động kích hoạt nhiệm vụ.
Lúc lẻn vào thành phố Pinewood, bọn họ đã gặp phải một phiền phức.
Nemesis!
Nếu trực tiếp dùng trực thăng để đi vào thành phố Pinewood, thì rất có thể là họ sẽ giống như lần trước, chính là bị Nemesis phóng hỏa tiễn đánh rơi xuống đất.
Vì vậy, Trần Ngự đã dùng hai chiếc xe quân dụng như một cái giá để đổi lấy một cái huy hiệu từ trong tay Phương Hằng.
Huy hiệu này có thể chặn sự theo dõi của Nemesis.
Nó vô cùng hiệu quả!
Trực thăng đã bay suốt dọc đường mà không bị Nemesis tấn công.
Nhưng khi vừa tiến vào thành phố Pinewood, Từ Bân lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng.
Kì lạ!
Quá kì lạ!
Nó hoàn toàn không giống với lần trước khi họ vào thành phố Pinewood, số lượng zombie chiếm cứ ở trong thành phố Pinewood quá ít!
Nếu như độ khó của lần trước là cấp SSS, thì bây giờ độ khó của nó cùng lắm là cấp S.
Cứ tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, không ngờ bọn họ lại có thể dễ dàng chiếm được xưởng vũ khí trong khu vườn của công ty.
“Đội trưởng Từ, ta đã lục soát qua, phát hiện không tìm thấy xe bọc thép trong hầm xe, vũ khí dự trữ trong kho hàng cũng không tìm thấy đâu.”
Từ Bân thấy khá bất ngờ, hắn không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Cảnh đang cúi đầu ghi chép một cách điên cuồng.
Hắn thở dài.
Được rồi, tên Tiêu Cảnh này không đáng tin cậy chút nào!
Trước khi tới đây, Từ Bân vốn định sử dụng xe bọc thép như một phần của kế hoạch tiếp theo.
Nhưng khi hắn vừa đề xuất kế hoạch này thì nó đã bị Trần Ngự bác bỏ.
Lý do là hầu hết bọn họ sẽ không thể nào tìm thấy xe bọc thép trong công ty Meteor.
Kỳ lạ!
Sao Trần Ngự có thể biết trước được?
“Đội trưởng, bọn ta mới vừa kiểm tra qua, số lượng zombie trong vườn của công ty Meteor rất ít, bọn ta cũng đã xem qua gần lối vào của ba khu vực CDE, cũng không phát hiện ra tung tích của nhện biến dị.”
Từ Bân lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Theo thông tin nội bộ mà Liên Bang đưa ra, nhiệm vụ của giai đoạn tiếp theo là đối phó với nhện biến dị, nghĩ cách tìm kiếm thông tin cấp cao hơn từ nội bộ công ty Meteor.
“Đã kiểm tra cẩn thận chưa?”
Vì để đối phó với nhện biến dị, tiểu đội Liên Bang còn trang bị súng phun lửa tập trung và đạn khói đặc biệt mới nghiên cứu ra.
Trong khói có trộn lẫn thành phần thuốc trừ sâu nồng độ cao, nó có thể gây sát thương đối với nhện biến dị!
“Đội trưởng…”
Từ Bân ngẩng đầu hỏi: “Hửm, còn phát hiện ra gì sao?”
Thành viên tiểu đội định lựa lời một chút rồi nhỏ giọng nói với hắn: “Đội trưởng, bọn ta mới vừa thử tìm ở tầng một của tòa thí nghiệm khu D, mà kỳ lạ là bọn ta lại không tìm thấy được bất kỳ vật liệu nào trong tòa nhà.”
Từ Bân nhất thời không phản ứng kịp.
“Hở, ý ngươi là gì?”
“Là… Ừm, là rất sạch sẽ, trong tòa thí nghiệm chẳng có gì cả, có cảm giác như bị người khác tới càn quét hết từ trước vậy, cả tiểu đội đã lục soát khắp nơi, đến cả một nửa phế liệu cũng không tìm thấy.”
Binh lính Liên Bang vừa mới gia nhập để lộ vẻ mặt mờ mịt.
Dù có làm thế nào thì hắn cũng không thể nghĩ ra.
Sao người chơi lục soát hết sạch căn phòng như vậy được.
Không nói tới cái khác, cất mấy thứ như phế liệu vào trong balo thì có ích gì chứ, người chơi bình thường sẽ không cần nó.
Nhưng…
Trong tòa thí nghiệm lại sạch sẽ, chẳng còn gì cả.
Từ Bân cũng cảm thấy nghi ngờ.
Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ lạ thì người chơi Liên Bang đang đứng canh ở cửa sổ trên lầu hai của công xưởng đã huýt sáo, dùng tay ra hiệu.
Hắn ra hiệu đằng xa có một chiếc xe bọc thép đang đến gần.
Nhìn từ xa, chiếc xe bọc thép chạy ngang qua công xưởng, chậm rãi tới phía bên ngoài công ty Meteor.
Chiếc xe bọc thép di chuyển rất chậm, phía sau nó còn kéo theo một rương kim loại to lớn.
Dưới đáy rương có lắp ròng rọc.
Một nhóm thành viên của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đang cẩn thận hộ tống khoang nuôi dưỡng.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào chiếc xe bọc thép kia.
Chiếc xe bọc thép đi ngang qua bên ngoài công xưởng rồi từ từ dừng lại.
Phương Hằng nhảy xuống từ trên xe.
“Ồ, trùng hợp vậy.”
Thấy người quen cũ là Từ Bân và Tiêu Cảnh, Phương Hằng vẫy tay chào họ.
“Phương Hằng, bọn ta vừa mới đến thành phố Pinewood, ngươi…”
Từ Bân nhìn cái rương kim loại lớn được kéo bởi sợi dây phía sau chiếc xe bọc thép một cách nghi ngờ.
Khi đến gần thì hắn mới phát hiện, hóa ra đây là một khoang nuôi dưỡng lớn.
Lúc này hắn có rất nhiều câu hỏi.
Ví dụ như tại sao Phương Hằng lại tới thành phố Pinewood, xe bọc thép và khoang nuôi dưỡng ở sau lưng hắn là lấy được từ đâu…
Từ Bân chọn câu hỏi mà hắn quan tâm nhất: “Phương Hằng, bên trong chứa cái gì thế?”
“Là Nemesis.”
Cái gì?
Từ Bân bị dọa sợ hết hồn, hắn lập tức sờ vào khẩu súng theo bản năng.
“Đừng sợ, thuốc gây mê Trần Ngự cung cấp cho ta có hiệu quả rất tốt, bây giờ nó đã tiến vào trạng thái ngủ đông rồi.”
Từ Bân thở phào nhẹ nhõm.
“Phương Hằng, ngươi định đưa nó đi đâu?”
“Tất nhiên là một chỗ an toàn hơn.” Phương Hằng vỗ lên bả vai của Từ Bân một cái, rồi tỏ ra nghiêm túc.
“Yên tâm đi, ta cũng đã nói chuyện với Trần Ngự rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi trong nhiệm vụ lần này…”
...
Tại phòng minh tưởng.
Vào mỗi buổi sáng, sau khi đã rời khỏi giường thì Mạc Vân Tiêu sẽ ngồi tĩnh tâm ở trong phòng minh tưởng.
Sau khi ngồi tĩnh tâm xong, hắn pha một bình trà.
Một ngày đẹp trời.
“Tới đây uống trà nào.”
“Là mười hai tài phiệt.”