Động tác của Phương Hằng nhanh nhẹn vô cùng, bỗng chốc xuất hiện một cú đá ngang.
Chưa kịp chống trả lại nhận lấy một cú đấm.
Đòn tấn công kế tiếp của Cung Phàm như thủy triều lũ lượt kéo tới.
Đợt này đến đợt khác.
Phương Hằng bị Cung Phàm liên tiếp áp chế trong lòng hô to rắc rối rồi.
Là một người tập võ!
Trong lòng Phương Hằng bình tĩnh lạ thường.
Hắn nghĩ mọi cách né tránh mỗi đòn tấn công của Cung Phàm, tìm lấy sơ hở để phản kích lại.
Trong lòng Cung Phàm cũng ngạc nhiên như vậy.
Hắn không ngờ một tân nhân trong trò chơi giai đoạn đầu lại có thể chống đỡ được những đòn tấn công liên tiếp của hắn.
Hắn nhanh chóng âm thầm đánh giá toàn bộ thực lực của Phương Hằng.
Thực lực rất mạnh!
Chiêu thức linh hoạt, không có động tác thừa.
Điều này có nghĩa hắn đã trải qua luyện tập chuyên nghiệp, cơ thể đã hình thành phản ứng bản năng.
Thuộc tính nhanh nhẹn cũng không thấp.
Nếu không sẽ không thể nào hoàn toàn tránh được tất cả đòn tấn công của hắn.
Cung Phàm muốn thăm dò thuộc tính lực lượng của Phương Hằng một chút, thế là cố ý để lộ ra sơ hở.
Cơ hội tốt!
Ánh mắt Phương Hằng sáng lên, nhắm chuẩn vào mặt của đối phương đấm thẳng vào.
Trong phút chốc nắm đấm vung ra, cổ họng của Cung Phàm co rút lại.
Cái quỷ gì vậy!
Cung Phàm bỗng cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm, lập tức giơ hai tay đặt trước người chống đỡ.
“Ầm!!”
...
“Hay lắm! Cố lên!”
Trên khán đài cạnh sân thể dục, Lưu Vũ hăng say xem trận đấu, chốc chốc hưng phấn huýt gió hoan hô cho sân đấu.
Hắn để ý thấy Cung Phàm ở bên kia quay về, thuận miệng hỏi: “Thăm dò thế nào rồi? Tên đó có thể lọt vào mắt của ngươi không?”
“Thăm dò? Thăm dò cái đầu nhà ngươi!”
“Hả?”
Lưu Vũ giật mình quay đầu lại.
Trên viền mắt của Cung Phàm hiện lên một vết màu đỏ.
Chỉ nhìn thấy thôi đã biết một cú đấm đau bao nhiêu.
Lưu Vũ ngơ ngác một lúc.
“Không phải, tình huống gì đấy? Ngươi thua rồi sao?”
Sắc mặt Cung Phàm càng trở nên u ám.
“Ta không có thua.”
“Tình báo của ngươi căn bản không chính xác, có hai khả năng, một là hắn đã mở ra Cụ Thể Hóa cấp hai và có kỹ năng tăng thêm về phương diện cận chiến.”
“Thứ hai, thuộc tính lực lượng căn bản của hắn cao hơn level 25, còn đã trải qua huấn luyện vô cùng khắc nghiệt...”
“Ơ...Trước đây Phương Hằng hắn quả thực là người chơi chuyên nghiệp tới mà.”
Lưu Vũ vô cùng chột dạ mà ho nhẹ mấy tiếng.
“Khụ khụ, nhưng mà trong tình báo của ta hắn đã rời khỏi sân đấu chuyên nghiệp một thời gian rồi, hơn nữa biểu hiện của hắn trong đội đấu chuyên nghiệp của hắn cũng rất bình thường, còn có cố ý thua...”
Lưu Vũ cảm thấy trong ánh mắt của Cung Phàm hiện ra một tia sát ý.
“Đây chỉ là một sự sai sót trong tình báo... Nói thật thì ngươi đánh giá hắn như thế nào?”
Cung Phàm hừ nhẹ một cái, quay đầu đi.
“Cũng được.”
Trong lòng Lưu Vũ khẽ giật mình.
Có thể khiến Cung Phàm nói ra hai chữ này...
Điều này cũng có nghĩa có được Cụ Thể Hóa cấp hai như hắn cũng không làm được gì Phương Hằng.
Như vậy xem ra đánh giá thực lực của tên Phương Hằng này cần phải làm lại rồi.
“Ngươi cảm thấy sự việc mấy con dơi hôm đó có liên quan đến hắn không?”
“Không biết, ta chỉ đánh giá thực lực cận chiến, ít nhất trong quá trình chiến đấu hắn chẳng hề thể hiện vượt quá năng lực Cụ Thể Hóa cấp hai, không thể nào kết luận được cấp bậc Cụ Thể Hóa của hắn.”
Phương Hằng xoa nắm đấm, trong lòng thầm nói đầu óc của người Liên Bang bị úng nước.
Tên đó coi như cũng khá mạnh.
Quay về đến chỗ Trần Ngự báo cáo trừ tiền lương của hắn, để hắn viết kiểm điểm!
Sân vận động cách dinh thự của Mạc Vân Tiêu một đoạn đường, Phương Hằng tiện tay bắt một chiếc taxi.
Nửa tiếng sau.
Phương Hằng quay lại dinh thự.
“Mạc tiên sinh đang ở thư phòng, hắn nói nếu ngươi đến dẫn ngươi cùng qua đó.”
Trợ lý dẫn Phương Hằng đến vườn sau của dinh thự, ở đó có một tòa nhà nhỏ độc lập.
Đẩy cửa tiến vào.
Đối mặt là một mùi hương sách giấy xộc vào mũi.
Trước bức tường xung quanh căn phòng đều đặt giá sách, bên trên chất đầy những quyển sách dày cộm.
Mạc Vân Tiêu đang leo trên chiếc thang hơi cao, lấy một quyển sách từ trong giá sách ở tầng trên ra.
“Phương Hằng, ngươi đến thật đúng lúc. Lần này ta đã đến thăm một người bạn cũ nghiên cứu Thần bí học nhiều năm, dành một ít thời gian nói về chuyện của ngươi.”
“Vận may cũng xem như không tệ, bọn ta đã phát hiện một vài thứ.”
“Đến đây cầm giúp ta một chút.”
Mạc Vân Tiêu nói rồi ném quyển sách trong tay từ trên cao xuống cho Phương Hằng.
Phương Hằng giơ tay đón lấy.
Hắn cảm nhận được quyển sách này được bao bọc bởi một sức mạnh dịu dàng, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Lúc sau Phương Hằng ngạc nhiên trong lòng.
Một âm thanh nhanh chóng lóe lên trong đầu, ngay sau đó dưới góc bên phải trên võng mạc nhanh chóng hiện lên một hàng chữ nhỏ.
‘Nhắc nhở: Ngươi tiếp xúc với cuốn sách không rõ’.
‘Nhắc nhở: Ngươi không có kỹ năng liên quan, không thể tiến hành kiểm định cuốn sách này’.
‘Nhắc nhở: Cảm giác cơ sở của ngươi hơn 20, ngươi cảm nhận được năng lượng yếu ớt ẩn chứa trong quyển sách này’.
“Thế nào? Có phải đã nhìn thấy ghi chép trò chơi hay không?”
Phương Hằng hơi ngạc nhiên nhìn Mạc Tiêu Vân ở sau lưng hắn: “Tình huống gì vậy?”
“Quyển sách này là thứ được lấy ra từ trong trò chơi, người chơi đã mở Cụ Thể Hóa cấp một có thể nhận được tin nhắn nhắc nhở trò chơi.”
Mạc Vân Tiêu thuận miệng giải thích tiếp tục lật tìm trên giá sách.
Đồ mang ra từ trong trò chơi!
Trái tim Phương Hằng khẽ nảy lên cúi đầu mở quyển sách ra xem.
Trên quyển sách ghi chép lại một loại văn tự và ký hiệu dày đặc chi chít.
Phương Hằng có thể đọc hiểu phần lớn chữ, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì hoàn toàn không thể nào giải thích được hàm ý trong nó.
Đặc biệt là loại chữ quấn lấy nhau, chỉ xem thôi cũng đã khiến Phương Hằng đau đầu không thôi.
Lại có một hàng chữ nhỏ bay qua trên võng mạc của Phương Hằng.
‘Nhắc nhở: Thuộc tính ý chí của ngươi trải qua kiểm định, chưa bị việc đọc phản phệ’.
‘Nhắc nhở: Ngươi không có kỹ năng liên quan, chưa trải qua kiểm định không thể lấy được thông tin hữu ích từ trong việc đọc’.