Đã có một khoảng thời gian, nhà tù nơi ẩn núp mở rộng nhu cầu sản xuất lò luyện, Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ đã sử dụng thiết bị xé rách không gian trong nơi ẩn núp để dịch chuyển vòng quanh thế giới, mò mẫm doanh địa tận thế, bán vật tư và thu mua lò luyện.
Vào thời điểm đó, Phương Hằng đã bán hết cửa hàng của Hubbard nên hắn và Hubbard có độ thiện cảm khá cao.
“Là Phương Hằng sao, ta còn đang tự hỏi, còn ai có khả năng lớn như vậy, từng chiếc xe tải vận chuyển vật tư vào chỗ ta.”
Nhìn thấy vị khách hàng lớn đến, Hubbard cũng nở một nụ cười trên môi, lấy ra một chai bia và ném về phía Phương Hằng.
“Nhưng ta nhớ lần trước đã nói với ngươi, kho hàng của bọn ta đã đầy, tạm thời không cần nữa...”
Nghe NPC thương nhân nói, vài người trong nhóm Hạo Châu yên lặng nhìn Phương Hằng từ cửa sổ xe.
Không phải ngươi phát triển bên nhà tù sao? Tại sao ngươi cũng quen cả thương nhân ở đây?
Trông có vẻ rất thân thiết.
Hạo Châu thậm chí còn tò mò hơn, hắn rất muốn biết Phương Hằng đã làm gì trong thời gian này để khiến NPC ấn tượng sâu sắc về mình như vậy.
Phương Hằng thuận tay cầm lấy chai bia vừa ném, lấy trong ba lô ra một gói Tửu Quý Hoa Sinh và ném về phía Hubbard.
“Không, không phải, ngươi hiểu lầm rồi, lần này ta tới đây là hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
Hubbard liếc nhìn Đoàn kỵ sĩ Hắc ám và nhóm người của Hạo Châu đang mang bức tượng điêu khắc ra khỏi xe tải.
“Ra vậy, là cái tên ngu xuẩn Sandy Nairn đó.”
Hubbard sửng sốt, anh vừa nói vừa thở dài.
“Đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn không quên được phòng triển lãm của mình, hắn nói rằng các tác phẩm nghệ thuật là báu vật của nền văn minh nhân loại.”
“Chẳng lẽ hắn không hiểu sao? Bây giờ ở thế giới tận thế này, giữ được cái mạng mới là điều quan trọng nhất!”
Hubbard đang chế nhạo thì một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
“Trời ơi! Các ngươi hoàn thành rồi! Thực sự hoàn thành rồi!”
“Ôi! Không thể tin được!”
“Các ngươi đã mang về tất cả những bảo bối này!”
“Cẩn thận một chút! Bức tranh này đã có hai mươi năm lịch sử! Nhẹ chút! Nhẹ chút! Cầu xin các ngươi!”
Phương Hằng nhìn về hướng phát ra giọng nói, một ông già với mái tóc bạc trắng đang hét lên kinh ngạc.
“Này! Sandy!”
Hubbard và Phương Hằng cùng nhau bước về phía trước, hắn đập mạnh vào vai Sandy và giận dữ nói: “Ngươi chưa bao giờ nói có nhiều đồ như vậy được đặt ở chỗ ta.”
“Nhiều? Không, quá ít!”
“Hubbard, ngươi biết rằng những tác phẩm nghệ thuật này là tinh thạch của nền văn minh nhân loại của chúng ta! Chúng là những dấu ấn cho sự tồn tại của con người chúng ta trên thế giới này, là nền văn minh tinh thần...”
Hubbard chỉ cảm thấy đau nhói trong não, hắn ngăn Sandy tiếp tục: “Được rồi, được rồi, vậy thì xin hỏi, ngươi muốn trả bao nhiêu tiền cho những kho báu nhân loại này?”
“Tiền?!”
Sandy cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Hắn đỏ mặt và hung hăng nghiêng người trước mặt Hubbard.
“Đây là nghệ thuật! Hubbard! Là là nghệ thuật! Đừng đo lường nghệ thuật bằng đồng tiền hôi hám bẩn thỉu của ngươi!”
Hubbard giang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực.
“Sandy, ta hiểu nghệ thuật của ngươi, nhưng nơi này của ta là một nơi ẩn núp để sinh tồn, ta không thể chứa đồ của ngươi, ngươi cần tìm một nơi khác cho tác phẩm nghệ thuật của mình.”
“Ngươi, ngươi thì hiểu cái đếch gì!!!”
Vì quá kích động, cả người Sandy đã run lên vì tức giận.
“Đây là bảo vật! Mấy người ngu dốt các ngươi! Các ngươi đều sẽ hối hận!”
Sandy tức giận quay đầu nhìn Hạo Châu và những người chơi khác: “Hạo Châu! Ngươi có nghe bọn họ nói gì không! Những người này căn bản không hiểu nghệ thuật là gì cả! Ta không muốn ở lại đây nữa! Chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ!”
‘Nhắc nhở: Do ngươi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tìm kiếm Trái Tim Tận Thế, nên nhiệm vụ tiếp theo – Nghệ Thuật Gia Tận Thế được kích hoạt’.
Tên nhiệm vụ: Nghệ Thuật Gia Tận Thế (đoàn đội).
Mô tả nhiệm vụ: Ngươi đã mang về rất nhiều tác phẩm nghệ thuật từ phòng triển lãm ở trấn Ấm Thành, nhưng doanh địa Thương nhân tận thế không thể chứa nhiều tác phẩm như vậy.
Yêu cầu nhiệm vụ: Vui lòng tìm một cái nhà cho tác phẩm nghệ thuật của Sandy (vui lòng bảo vệ Sandy và tác phẩm nghệ thuật của hắn trong thời gian này).
Độ khó của nhiệm vụ: SSS.
Thời hạn nhiệm vụ: 10 ngày.
Lưu ý thêm: Do thời gian chuyển dời, giá trị của tác phẩm nghệ thuật (phẩm chất) thiếu bảo dưỡng sẽ bị giảm dần. (Giá trị nghệ thuật giảm sẽ làm giảm độ hoàn thành nhiệm vụ).
‘Nhắc nhở: Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tiếp theo cho giai đoạn thứ hai. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ được giải quyết cùng với phần thưởng của giai đoạn đầu tiên. Sau khi hoàn thành, phần thưởng của giai đoạn đầu tiên có thể tăng lên rất nhiều’.
‘Nhắc nhở: Nếu các tác phẩm nghệ thuật trong giai đoạn thứ hai bị hư hại nghiêm trọng, phần thưởng của các nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên có thể bị giảm’.
‘Nhắc nhở: Nếu Sandy chết trong quá trình làm nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ mặc định thất bại và phần thưởng của nhiệm vụ giai đoạn đầu cũng sẽ được coi là không thể nhận’.
‘Nhắc nhở: Ngươi cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ tiếp theo và nhận phần thưởng nhiệm vụ ở giai đoạn này’.
Nhìn thấy trên võng mạc hiện lên một hàng lời nhắc nhở, tất cả mọi người im lặng một hồi.
Còn có phần tiếp theo sao?
Hơn nữa nhiệm vụ tiếp theo này không khác gì ngoài một trò đùa.
Có nơi nào có thể chứa được nhiều bức tượng điêu khắc vô dụng như vậy sao?
Hạo Châu nhanh chóng trao đổi ánh mắt với các thành viên khác trong tiểu đội.
Hắn không từ chối nhiệm vụ ngay lập tức, cũng không đồng ý nhận nhiệm vụ, mà cố gắng lấy thêm thông tin từ Sandy.
Nó giống như một câu hỏi phụ.
Nó rất khó, nhưng có thể thử nó.
“Sandy tiên sinh, xin đừng quá kích động. Ngươi có biết nơi nào có thể lưu giữ được những tác phẩm nghệ thuật của ngươi không?”
“Dĩ nhiên là không!”
Sandy tức giận nói: “Trong mắt những người này chỉ có tiền, đây là đang làm hoen ố nghệ thuật!”
Lòng Hạo Châu chùng xuống.
Thế này thật tệ, gần như không thể hoàn thành câu hỏi phụ.
Lệ tỷ hỏi: “Sandy tiên sinh, những tác phẩm nghệ thuật này có khả năng gì đặc biệt không?”