Đọc tin trả lời của Đặng Hân, Phương Hằng càng tò mò hơn.
Hắn nhìn về hướng tường đá thử dò xét.
"Ồ? Cái gì bên đó vậy?"
Phương Hằng khẽ hé mắt.
Nhờ vào năng lực nhìn đêm của huyết thống Huyết tộc và thuộc tính thể chất mạnh mẽ, tại sa mạc cách đó không xa, Phương Hằng chú ý tới phía sau tảng nham thạch còn có hai bóng đen đang ẩn núp.
Là người chơi!
Là ai chứ?
Phương Hằng nghi ngờ trong lòng.
Hắn hạ thấp tiếng bước chân, mở kỹ năng che dấu hơi thở, cẩn thận nhích tới gần hai người.
Hai gã người chơi cũng không chú ý tới sau lưng có người đang đến gần, bọn họ đang núp phía sau một tảng nham thạch, thông qua kính viễn vọng quan sát cẩn thận hang động phía trước.
Đến gần, Phương Hằng nghe được hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau.
"Ahhh, cái nơi quỷ quái này, còn chả đốt lửa được nữa chứ, lạnh muốn chết luôn."
"Nghĩ gì thế, đốt lửa? Ngươi sợ người khác không nhìn thấy mình hả? Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, cấp trên đã dặn rồi, nhất định không được để bọn họ phát hiện."
"Ta hiểu, ta chỉ nói chơi vậy thôi, ngươi nói xem bọn họ đã đi vào lâu như vậy, mà sao một chút động tĩnh cũng không có? Làm cái gì ở bên trong vậy?"
"Không cần quan tâm nhiều vậy, điều tra ghi chép là được rồi... Một khi phát hiện bọn họ rời khỏi hang động, lập tức báo cáo cho nơi ẩn núp."
Phương Hằng dừng bước, bỏ đi ý muốn chào hỏi lúc nãy có trong đầu, nghiêng mình nấp vào trong bóng tối.
Thì ra là người của Liên Bang?
Cẩn thận nghĩ lại thì hình như cũng đúng.
Hoàn cảnh bây giờ, trò chơi vẫn còn là trò chơi sơ cấp.
Trừ số ít người chơi có thuộc tính đặc biệt thiên phú, những người chơi khác phần lớn đều không thể hành động vào ban đêm.
Cũng là do Liên Bang và mấy công ty trò chơi lớn có khả năng tìm được loại người chơi này tiến hành điều tra.
Mà ở phạm vi trăm dặm quanh đây, chỉ có một nơi ẩn núp cỡ lớn của Liên Bang.
Dựa theo cuộc trò chuyện của hai gã người chơi thì Liên Bang đã phát hiện ra dấu vết Dạ Kiêu.
Nhưng bọn họ không động thủ trước, mà ngược lại ẩn núp ở ngoài quặng mỏ quan sát?
Phương Hằng cảm thấy càng ngày càng thú vị rồi.
Sau khi lùi về nấp trong bóng tối, Phương Hằng đeo một cái mặt nạ lên, mở trạng thái hơi thở bí mật, vòng qua một bên, tiến tới gần miệng hang động.
Bên ngoài miệng hang, có hai gã người chơi đang canh giữ.
Phương Hằng kề sát tường hang từ từ nhích tới gần, núp ở vị trí góc chết trong phạm vi nhìn của hai gã người chơi, lần nữa thông qua radio cầu sinh nhắn tin cho Đặng Hân.
Phương Hằng: Ta đang ở bên ngoài cửa hang động, ngươi nghĩ cách đi ra ngoài nói chuyện vài câu đi.
Đặng Hân: Ta thử một chút.
Chỉ trong chốc lát, Đặng Hân từ trong hang động đi ra.
Đặng Hân nói với hai gã người chơi canh giữ ở cửa động: "Mười phút sau có người đến chuyển ca trực, các ngươi trở về báo cáo tình huống với Lưu Khả Dịch đi, ta thay các ngươi canh một lát."
"Cám ơn."
Hai gã người chơi bảo vệ không suy nghĩ nhiều, thuận miệng cảm ơn một câu rồi cùng nhau đi vào trong hang động.
Trong hang động, vẫn có vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đặng Hân.
Đặng Hân cũng không rời khỏi tầm mắt của những người khác, nàng làm bộ như muốn hít thở không khí trong lành, chỉ tùy ý rời khỏi miệng hang vài bước.
Rất nhanh, nàng nghe được tiếng gọi khe khẽ truyền đến từ một bên.
"Đặng Hân."
Đặng Hân dừng bước, làm bộ như lơ đãng, duỗi lưng một cái, dùng âm thanh rất nhỏ đáp lại.
"Phương Hằng, ta điều tra rồi, bên trong hang động là một phòng thí nghiệm bị bỏ hoang của công ty Meteor, vì vài nguyên nhân nào đó mà bị công ty Meteor phong tỏa hoàn toàn, lối đi bị nổ sập toàn bộ."
"Lưu Khả Dịch muốn bọn ta đào lại tất cả các lối đi lần nữa, để tiến vào trong phòng thí nghiệm."
"Ta mới vừa thấy Lưu Khả Dịch cung cấp bản vẽ thi công, dựa theo tốc độ của bọn ta thì muốn đào thông toàn bộ lối đi có lẽ cần khoảng hai ngày."
Phương Hằng nghe vậy, chân mày nhăn chặt lại.
Công ty Meteor?
Phòng thí nghiệm bỏ hoang?
Cũng ra vẻ đấy!
Dạ Kiêu lại đang bày trò gì nữa đây?
Đặng Hân vừa nói, xoay người, tiện tay ném một cuộn giấy tới hướng của Phương Hằng.
"Đây là bản đồ thi công mà ta dựa vào trí nhớ để vẽ lại, còn nữa, hòn đá kia rất kỳ lạ, là do đội viên của ta trong lúc đang đào lối đi thì vô tình đào được."
"Lưu Khả Dịch cũng bảo bọn ta ra sức thu gom những hòn đá này."
"Được, ta biết rồi."
Phương Hằng nhặt cuộn giấy Đặng Hân vừa ném trên mặt đất lên.
Mở ra nhìn, trên cuộn giấy có hình bản đồ được vẽ tay.
Đại khái có thể nhận ra đây là cấu tạo bên trong hang động.
Trong cuộn giấy còn bọc một mảnh đá vụn nhỏ.
Phương Hằng đặt đá vụn trong lòng bàn tay để quan sát.
'Vật phẩm: Hòn đá nhỏ đặc biệt'
Giải thích: Đây là một hòn đá khá đặc biệt, nhìn cẩn thận có thể phát hiện ra màu lam huỳnh quang, nhìn rất kỳ lạ.
Giải thích thêm: Ngươi cảm giác được bên trong hòn đá hình như ẩn chứa năng lượng đặc biệt nào đó (thuộc tính cảm giác lớn hơn cấp 20, thu hoạch được tin tức ngoài mức quy định).
Khoáng thạch sao?
Trong lòng Phương Hằng càng thêm nghi ngờ.
"Ta hỏi thăm được hành động lần này có liên quan đến Liên Bang."
"Dạ Kiêu chuẩn bị mượn cơ hội lần này để tấn công mạnh mẽ vào thế lực của Liên Bang ở server tám."
"Còn nữa, ta mới để ý được trong hang động tàng trữ lượng lớn thuốc nổ."
"Uy lực của lượng thuốc nổ này đủ để nổ sập cả cái hang động."
Lại là thuốc nổ!
Dạ Kiêu rốt cuộc muốn làm gì!
Phương Hằng càng ngày càng đoán không ra.
"Phương Hằng, tính nghi ngờ của Lưu Khả Dịch rất nặng, ta phải đi về trước."
"Được rồi, có việc thì liên lạc qua radio cầu sinh."
Hai người chỉ đơn giản nói mấy câu, rồi tự mình rời đi.
Phương Hằng nhìn thoáng qua vị trí hai tên lính canh của Liên Bang, theo đường cũ trở về.
Hắn không xác định được người của Liên Bang có chú ý tới mình hay không.
Nhưng cái này cũng không quan trọng.
Phương Hằng quyết định đi về trước.
Liên Bang có thể sẽ biết chút gì đó, tìm chỗ an toàn trước, logout đi tìm Trần Ngự hỏi thăm tình huống một chút.