Dù sao đi nữa thì hai kỳ cải tạo bầy Licker cũng sắp hoàn thành rồi.
Đến lúc đó, trực tiếp mang bầy Licker tới đây, một đường nghiền áp là xong chuyện mà!
...
"Cho nên là Phương Hằng, Liên Bang bọn ta với ngươi cũng giống nhau thôi, đều bị Dạ Kiêu sắp đặt cho một con đường rồi!"
"Haiz!"
Đầu dây bên kia, Trần Ngự cảm nhận được một cảm giác bất lực trầm trọng.
Hắn không cam lòng, thở dài thật sâu.
"Khả năng tiếp tục làm nhiệm vụ chính của khu thứ tám đã không còn nữa rồi."
"Ta đề nghị ngươi vẫn nên giữ sức để đi làm những nhiệm vụ khác phía trên, không nên sứt đầu mẻ trán với nhiệm vụ chính nữa."
Trần Ngự còn tưởng rằng Phương Hằng tới để hỏi hắn về chuyện của nhiệm vụ chính, cho nên khuyên Phương Hằng hãy từ bỏ đi.
Phương Hằng gật đầu, cách giải thích của Trần Ngự so với phỏng đoán lúc trước của hắn cũng không khác biệt lắm.
thiên thạch sơ khai bị phá hư, trong lúc đợi Liên Bang lấy lại tinh thần, mới ý thức được toàn bộ kiến trúc sư lớn của server tám sớm đã chết gần hết.
Trần Ngự nói: "Chẳng qua cũng không sao, nhiệm vụ chính không thể hoàn thành, người chơi bị ảnh hưởng cũng không lớn lắm, Liên Bang sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ dân chúng an toàn, diệt trừ toàn bộ thế lực của Dạ Kiêu."
Phương Hằng gọi điện thoại cũng không phải là vì chuyện này, hắn lập tức kéo đề tài trở lại.
"Được rồi, gần đây ngươi có tin tức gì liên quan đến tổ chức Dạ Kiêu không?"
“À, Dạ Kiêu...”
Trần Ngự ấp a ấp úng.
“Cái này hả… Thật ra thì gần đây... Gần đây đã thay đổi nhân sự rồi, ta không còn phụ trách việc ở bên đó nữa, ngươi hỏi cái này để làm gì..”
Phương Hằng nhếch khóe miệng, nói: “Vậy là sau khi bị lợi dụng xong, ngươi đã bị tổ điều tra đá văng đi rồi đúng không.”
“Ách… Phương Hằng, lúc này ngươi đừng rắc muối lên vết thương của ta được chứ…”
Trần Ngự cười gượng trong lòng, hắn bưng tách cà phê ở trên bàn làm việc lên và nhấp một ngụm nhỏ.
“Do nhận được sự tin tưởng lãnh đạo, nên gần đây ta phụ trách chính trong việc lập kế hoạch chung cho sự kiện trăng máu gần đây ở máy chủ số 8.”
Phương Hằng ngắt lời hắn: “Giúp ta một chuyện, ta nghe nói Dạ Kiêu có thể sẽ có một vài động tĩnh ở khu vực sa mạc Gobi, ngươi giúp ta thăm dò một chút xem có thông tin cụ thể ở bên đó không.”
“Thật sao, ta lại không nghe nói gì cả, để ta đi hỏi xem một chút, ngươi đợi ta gọi điện thoại.”
“Được.”
Phương Hằng cúp điện thoại, hắn ngồi xếp bằng ở trên đệm cói và nhắm mắt thiền.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Trần Ngự lại gọi điện thoại đến cho hắn.
“Phương Hằng, ngươi nói đúng, ta có hỏi thăm mấy người bạn một chút, đúng là bên đó có hành động khẩn cấp bí mật trong hai ngày qua, địa điểm tại sa mạc Gobi.”
“Ta cảm thấy chuyện này có thể liên quan tới Dạ Kiêu, bởi vì người phụ trách hành động là Chương Triết.”
Trần Ngự nói với giọng điệu có chút không được thoải mái lắm.
“Ta vừa mới thử đi hỏi Chương Triết, thì đã bị một câu ‘bí mật' của hắn chặn lại rồi.”
Phương Hằng bĩu môi.
Lại là hắn! Chương Triết!
Cách nhìn của Phương Hằng về Chương Triết vẫn luôn không được tốt lắm.
Nếu như đổi lại là Trần Ngự phụ trách, Phương Hằng định thương lượng với hắn để họ cùng tìm cách trả thù Dạ Kiêu cho hả giận một chút.
Nếu người phụ trách là Chương Triết, vậy thì khỏi cần.
Thấy Phương Hằng im lặng, Trần Ngự mơ hồ cảm thấy không ổn lắm.
“Ặc, Phương Hằng, có phải ngươi đã để ý thấy cái gì không?”
“Ngươi đừng làm loạn, cứ giao cho Liên Bang bọn ta xử lý.”
“Ừ, ta biết rồi, lần sau có vấn đề thì ta sẽ liên lạc lại với ngươi.”
Nghe tiếng điện thoại cúp, Trần Ngự lặng lẽ thở dài.
Hắn cảm thấy với tính tình của Phương Hằng, thì có lẽ là Phương Hằng sẽ làm ra một vài chuyện.
Suy nghĩ một chút, Trần Ngự quyết định gửi tin nhắn cho Chương Triết, ít nhiều gì cũng để hắn đề cao cảnh giác, cẩn thận một chút.
Hắn vừa mới gõ chữ xong và gửi qua.
“Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn…”
Bị chặn rồi!
Trần Ngự khẽ cắn răng, sau đó tắt điện thoại di động.
...
Phương Hằng quyết định sẽ tự mình động thủ.
Liên Bang Dạ Kiêu.
Cộng lại hết với nhau, 200 con Licker cũng đủ nghiền nát bọn họ rồi đi.
Sau khi bọ ngựa bắt ve sầu rồi, để cho bọn họ đánh cho một trận trước rồi hắn sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Hạ quyết tâm xong, Phương Hằng trở về phòng nghiên cứu, hắn định dẫn theo đám Licker vừa mới hoàn tất quá trình sửa đổi tiến hóa để tham gia chiến đấu.
“Khâu Diệu Khang, việc cải tạo Licker diễn ra thế nào rồi?”
Khâu Diệu Khang đang điều khiển trên bệ máy móc cùng với một vài nghiên cứu viên, hắn không quay đầu lại mà trả lời luôn: “Đợt sau cũng vẫn đang trong quá trình cải tạo, mười phút nữa là có thể hoàn thành rồi.”
Phương Hằng gật đầu.
Vì để tiết kiệm một ít tiền, nên Phương Hằng đã không chọn tiêu hao điểm số cầu sinh để hoàn thành sửa đổi ngay lập tức, mà hắn chọn tốn thời gian từ từ.
Hắn đi tới bên cạnh Khâu Diệu Khang.
“Đúng rồi, có vật này, ngươi giúp ta kiểm tra nó thử.”
Khâu Diệu Khang cầm lấy viên đá nhỏ ở trong tay Phương Hằng, đặt nó ở dưới ánh đèn để xem xét kỹ một lượt.
“Cũng khá thú vị, nó ở đâu ra vậy?”
“Ta nhặt được nó ở trong một cái hang động trên sa mạc.”
Khâu Diệu Khang đi tới bàn thí nghiệm bên cạnh, rồi đặt viên đá ở dưới kính hiển vi để quan sát.
“Kết cấu tinh thể của nó vô cùng kì lạ, rất hiếm thấy, ta cần phải kiểm tra thật kỹ lưỡng.”
Nửa tiếng sau, Khâu Diệu Khang đã đưa một bản báo cáo kiểm tra chi tiết cho Phương Hằng.
“Phương Hằng, ngươi vừa tìm được một món đồ tốt đấy.”
Mí mắt của Phương Hằng giật một cái.
Đến Khâu Diệu Khang cũng ch oằng nó là món đồ tốt...
“Nó là gì vậy?”
“Còn nhớ tinh thể năng lượng cấp cao mà ngươi đã lấy được từ trong công ty Meteor ở thành phố Pinewood cách đây không lâu không?”
“Là nó?”
Phương Hằng rất có ấn tượng với tinh thể năng lượng cấp cao.
Nó là một loại tinh thể hình vuông màu xanh.
Trong tinh thể năng lượng cấp cao có chứa một nguồn năng lượng vô cùng lớn mạnh.
Sử dụng để làm nguồn điện thì có hơi miễn cưỡng, nhưng nó có thể được sử dụng làm năng lượng để khởi động thiết bị xé không gian.