“Phương Hằng, ngươi có để ý hôm nay Lucia có vẻ lạ lạ không.”
“Hửm, lạ ở chỗ nào?”
“Ta cảm thấy hình như ánh mắt mà nàng nhìn ta có sát khí.”
Mạc Gia Vĩ sờ cằm, suy nghĩ một chút, rồi hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Có phải ta đã suy nghĩ nhiều rồi không? Ta nhớ là dường như ta đâu có làm mất lòng nàng ta.”
“Vậy à, ta cũng không rõ lắm, chắc là ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Mạc Gia Vĩ cũng không nghĩ nhiều nữa, mà nhìn cái lỗ thủng lớn đang bị đám zombie khai quật ở phía dưới vách đá: “Quặng tinh thể mà chúng ta cần tìm ở bên trong?”
“Có lẽ là vậy.”
Phương Hằng mở bản vẽ kết cấu bên trong của hang đá mà hắn tiện tay vẽ ra rồi giải thích với Mạc Gia Vĩ.
“Sự việc đại khái là như vầy, tổ chức Dạ Kiêu đã chuẩn bị thuốc nổ ở trong lối đi bên kia.”
“Bên Liên Bang hẳn là đã biết hành động của Dạ Kiêu, nhưng hiện tại bọn họ vẫn không hề có động thái nào, chỉ là đang lén quan sát ở một bên thôi.”
“Ta cũng không rõ là bọn họ đang giở trò gì, nên chúng ta triển khai dứt khoát luôn. trực tiếp đào một lối đi qua đó từ chỗ này, rồi nghĩ cách đi trước người của Dạ Kiêu một bước.”
“Chúng ta sẽ lén khai thác toàn bộ quặng ở bên trong rồi bỏ túi mang đi hết.”
Phương Hằng nhắc lại phương châm chiến lược cho Mạc Gia Vĩ nghe.
“Tóm lại là cố gắng kiếm lời, đừng để xảy ra xung đột với Liên Bang và Dạ Kiêu, cứ để cho họ cắn xé lẫn nhau, còn chúng ta thì đào mỏ.”
Mạc Gia Vĩ nghe vậy thì gật đầu tán đồng.
Sau đó hắn lại cúi xuống nhìn đám zombie đang bận rộn đào quặng ở phía dưới.
“Nhưng Phương Hằng, cả đống zombie tụ tập chung một chỗ như vậy, liệu đang gây ra động tĩnh lớn quá rồi không? Chúng ta sẽ không bị Dạ Kiêu hoặc người của Liên Bang phát hiện đâu nhỉ?”
“Chúng ta vượt qua bên kia sa mạc Gobi rồi mới bắt đầu khai thác, muốn phát hiện ra chúng ta thì họ cũng phải băng qua sa mạc, hiện tại người của Dạ Kiêu vẫn đang bận khai quật, theo lý thuyết mà nói thì chúng sẽ không thể nào phát hiện ra chúng ta.”
“Vậy còn Liên Bang thì sao?”
Mạc Gia Vĩ lo phía bên Liên Bang hơn.
“Người của Liên Bang vẫn luôn theo dõi sát sao mỏ sắt và tổ chức Dạ Kiêu, điều tra vào buổi tối thì có hơi phiền, bây giờ là ban ngày, nếu bên Liên Bang cử thêm một vài người tới tăng cường tuần tra thì e là chúng ta sẽ có xác suất bị bại lộ.”
“Ngươi nói không sai, vậy nên để phòng sự việc ngoài ý muốn, ta đã nhờ Lucia đưa đám Licker tới chơi đùa với người của Liên Bang một chút để bọn họ bận rộn rồi.”
“Chơi đùa một chút…”
Nghe Phương Hằng thuật lại với vẻ vân đạm phong khinh, Mạc Gia Vĩ chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn không rõ câu chơi đùa mà Phương Hằng nói cụ thể là chỉ ý gì.
Nhưng khi Mạc Gia Vĩ được Phương Hằng gọi tới tham gia nhiệm vụ đặc thù vào tối hôm qua, thì hắn đã tận mắt nhìn thấy những con Licker màu đỏ.
Quá kinh khủng.
So sánh lòng với lòng, nếu hắn là Liên Bang, sáng sớm đã thấy một đám Licker bao vây ở bên ngoài nơi ẩn núp thì chắc chắn hắn sẽ không còn tâm tư nào mà đi thăm dò bên kia sa mạc Gobi.
“Ha…”
Phương Hằng nói xong thì ngáp một cái.
Không ngủ cả đêm nên hắn có hơi mệt.
Hắn cố gắng ép tinh thần trở nên phấn chấn hơn một chút.
“Tiếp theo phải dựa vào ngươi rồi Gia Vĩ!”
“Hả?”
Mạc Gia Vĩ để lộ vẻ mặt đầy ngơ ngác, chỉ tay vào lỗ mũi của mình.
“Dựa vào ta? Dựa vào ta chuyện gì?”
Mạc Gia Vĩ cảm thấy kỳ lạ, nửa đêm hắn bị Phương Hằng gọi dậy để tới quan sát đám zombie đào quặng.
Hắn cảm thấy bản thân dường như chẳng có vai trò gì lớn, lớn nhất chính là giúp hắn canh giường thô sơ khi Phương Hằng offline.
“Tất nhiên là có chuyện rồi.”
Vẻ mặt của Phương Hằng vô cùng nghiêm túc.
“Người anh em, đừng giả vờ nữa, ta cũng đã biết rồi, thời gian này ta thường chạy tới phòng tập thể dục, ta cũng đã nghe qua câu chuyện phong ba của của ngươi rồi, ngươi rất vận may, phải không?”
Mạc Gia Vĩ vừa nghe xong thì sắc mặt hắn trở nên cứng đờ.
“Phương Hằng, ngươi đừng nghe bọn họ nói bây, là giả hết đó! Đều là gạt người!”
“Không thể là giả được, lúc đầu ta cũng nửa tin nửa ngờ, sau đó ta nhớ lại vài thứ thì phát hiện đúng là có chuyện như vậy.”
“Nói đặc biệt là ngươi vừa sinh ra đã là con trời chọn, là người thừa kế chính thống của công nghiệp nặng Bắc Hà, một nhà độc nhất, đến cả một đối thủ cạnh tranh cũng không tìm thấy, sau khi vào trò chơi thì lập tức là thiên phú cấp S, có thể tùy tiện nhận nhiệm vụ chính ở Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám…”
“Nói đơn giản,o khoảng thời gian trước, khi cống thoát nước nổ, đá vụn rơi xuống đầu ngươi luôn ít nhất.”
“Ta còn nghe người anh em trong phòng tập thể nói, hồi còn nhỏ, ông nội ngươi đã kiểm tra khả năng kinh doanh của nhức người chú ngươi, cho bọn họ một khoản tiền để bọn họ tự đầu tư kinh doanh, xem trong bọn họ ai có thể chạm đến mốc một trăm triệu với tốc độ nhanh nhất.”
“Kết quả là chú sáu ngươi quay đầu dẫn ngươi đi tới sòng bạc, có chuyện này nhỉ?”
Nghe Phương Hằng giải thích một cách nhất bản chính kinh, Mạc Gia Vĩ có hơi muốn khóc.
“Đúng là vậy thật, nhưng… Nhưng lần đó ở sòng bạc, chú sáu của ta đã thua đến mức không còn cái quần lót…”
Phương Hằng nói có sách, mách có chứng.
“Vậy chắc chắn là sòng bạc đó có vấn đề.”
“Không còn cách nào, thời gian quá ngắn, ta cũng không tìm được người chơi thăm dò địa chất cấp cao để đi tìm ra cụ thể vị trí quặng tinh thể, nên là đành dựa vào ngươi.”
Phương Hằng nói xong thì đưa bản đồ vẽ bằng tay tới trước mặt Mạc Gia Vĩ.
“Tới đây chỉ tay vào một vị trí tùy thích đi.”
“Phương Hằng, ngươi đừng làm mấy chuyện siêu hình này.”
“Nhanh, người cứ chọn tùy ý, ta sẽ không để ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Có nghĩ thế nào thì Mạc Gia Vĩ cũng không ngờ được rằng, hắn bị Phương Hằng kéo tới đây là vì điều này.
Thấy không nhảy qua được, nên hắn chỉ có thể im lặng đưa ngón tay ra, tùy tiện chỉ vào một vị trí: “Vậy thì ở đây đi, ngươi thấy thế nào?”
“Ta thấy nó cũng không tệ.”
Phương Hằng nhìn vị trí mà Mạc Gia Vĩ chỉ, rồi điều khiển đám zombie thay đổi góc khai quật và bắt đầu đào theo hướng khác.
...