Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 423 - Chương 426: Máy Bắn

Chương 426: Máy bắn

Chu Nghị tới gần, nhỏ giọng nói ngoài cửa sổ xe: “Đại thần, đừng đi vội vàng như vậy, có nhiệm vụ đặc biệt, lúc trước từng nói với ngươi.”

Phương Hằng nhướng mày mở cửa xe tải ra.

“Đi, lên xe rồi nói.”

Lúc trước Phương Hằng đã nghe Bùi An An báo cáo, nói Chu Nghị tìm được một nhiệm vụ khá đặc biệt thông qua một con đường đặc thù, có thể kiếm được một khoản rất to trong sự kiện đặc thù lần này.

“Vừa rồi người của Liên Bang ở nên ta không dám nhắc tới.”

Khi xe tải rời khỏi khu vực nhà kho, Chu Nghị mới cười hì hì nói.

“Đây là nhiệm vụ ta nhận được từ con đường đặc thù, lai lịch không quá chính.”

Lục Vũ dùng khuỷu tay khẽ đẩy Chu Nghị: “Ông chủ, nói chuyện chính đi.”

“À à, là thế này, ta biết trong thành phố Nguyên Sâm có một nhà xưởng vũ khí hiện đại hoá quy mô cực lớn, tài nguyên vũ khí trong nhà xưởng ước chừng có thể trang bị quân đoàn mấy trăm người!”

Chu Nghị hưng phấn: “Quan trọng nhất là trong đó còn có bản vẽ rèn súng cần thiết để chế tạo súng ống và dụng cụ gia công súng ống tinh vi!”

Phương Hằng nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Tình báo này vô cùng hữu dụng.

Nhưng đối với hắn mà nói thì không có sức hút lắm

Chờ đến khi đàn zombie thành hình, trong mắt hắn, người chơi đã không còn tính uy hiếp nữa.

Súng ống cũng chỉ là tăng tính an toàn của chỗ lánh nạn của trận doanh lên một chút thôi.

Xem như dệt hoa trên gấm.

“Khụ khụ.” Lục Vũ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hằng bèn nhẹ nhàng ho một tiếng, không nhịn được nhắc nhở: “Ông chủ, nói chuyện chính.”

“Ta biết, đừng thúc giục.”

Chu Nghị không hài lòng nhìn thoáng qua Lục Vũ.

Hắn quay đầu nhìn về phía Phương Hằng, gằn từng chữ một: “Đại thần, chúng ta còn có thể nghĩ cách vận chuyển lô vũ khí này ra khỏi thành phố Nguyên Sâm.”

Cái gì? Vận chuyển ra ngoài?

Phương Hằng ngạc nhiên.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Chu Nghị.

“Còn có thể làm như vậy nữa à?”

Theo những gì hắn biết, sự kiện đặc thù là khu vực nào đó trong thế giới trò chơi Tận Thế.

Nhưng hắn còn chưa bao giờ nghe nói có người nào có thể chuyển vật tư trong thành phố Nguyên Sâm ra ngoài.

Bởi vì xung quanh thành phố Nguyên Sâm có một loại khí động màu tím bao phủ.

Khí độc màu tím có tính độc và tính ăn mòn cực mạnh.

Hút một hơi khí độc độ dày cao sẽ lập tức tử vong.

Cho dù mặc nguyên bộ trang phục sinh ho, ngây ngốc năm sáu phút trong độc khí thì trang phục sinh hoá cũng sẽ bị ăn mòn dẫn tới tổn hại.

Sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, độ dày của khí độc xung quanh thành phố Nguyên Sâm sẽ dần dần hạ thấp, nhưng cũng sẽ không lập tức biến mất.

Dĩ vãng trong trò chơi, sau khi sự kiện đặc thù kết thúc, thường thường thành phố luôn bị huỷ diệt hoàn toàn bởi đủ loại ngoài ý muốn.

“Có thể! Một người bạn của ta đã tự thí nghiệm qua.”

“Ta dùng không ít công sức mới lấy được phương pháp này, tuyệt đối đáng tin.”

Khi Chu Nghị nói, đôi mắt toả sáng, ẩn ẩn có chút hưng phấn.

Mạc Gia Vĩ cũng cảm thấy tò mò, tới gần hỏi: “Phương pháp gì?”

“Đại thần nói không sai, xung quanh thành phố Nguyên Sâm đều có khí độc bao phủ, vậy nên nếu đi từ trên mặt đất thì chắc chắn sẽ không được, vậy nên chúng ta phải tìm lối tắt…”

Mạc Gia Vĩ lập tức hiểu ra.

Hắn phản xạ có điều kiện hỏi: “Chúng ta đào đường dưới lòng đất?”

“Không đúng, không phải.”

Chu Nghị giơ tay chỉ lên trên nóc xe.

“Chúng ta đi từ trên bầu trời.”

“Ngươi đang nói phi cơ trực thăng?”

Mạc Gia Vĩ nghe vậy nhíu mày lại: “Không được đâu, ta đã tra tài liệu, loại khí độc bên ngoài thành phố Nguyên Sâm rất đáng sợ, cho dù trên bầu trời cũng sẽ bị khí độc ảnh hưởng, phi cơ trực thăng sẽ nhanh chóng rơi xuống vì cánh quạt bị ăn mòn.”

“Không không không, không cần dùng đến thứ cao cấp như phi cơ trực thăng.”

“Chúng ta chỉ cần chế tạo một cái máy bắn có sức xoắn siêu cao, mang theo vật tư đi vào toà nhà cao tầng bên cạnh thành phố Nguyên Sâm, lại sử dụng máy bắn bắn vật tư từ bên trong ra ngoài.”

“Giống như vầy.”

Chu Nghị nói rồi khoa tay múa chân thực hiện tư thế kéo ná.

“Ta đã chuẩn bị đầy đủ bản thiết kế kỹ năng rồi, mất rất nhiều công sức, tầm bắn tối đa là 1.5 km, cộng thêm ưu thế về độ cao, tuyệt đối có thể thành công.”

Kế hoạch của Chu Nghị rất chu đáo, hắn khẽ bĩu môi với Lục Vũ.

“Ta đã học thuộc bản vẽ cải tạo máy bắn, chỉ cần gom đủ nguyên liệu là lập tức có thể chế tạo, thời gian chế tạo sẽ mất khoảng nửa ngày, nếu có thuốc tăng tốc độ khôi phục thể lực nhanh hơn thì hiệu suất còn có thể tăng lên.”

“Đương nhiên, chúng ta còn cần người ở ngoài tiếp ứng, thu thập vật tư mà chúng ta ném ra ngoài.”

“Về phương diện này thì phải nhờ sự giúp đỡ của đại thần rồi.”

Phương Hằng cúi đầu, cẩn thận suy xét tính khả thi của phương án này.

“Đại thần, ngươi thấy thế nào.”

“Chắc là có thể.”

Phương Hằng cân nhắc một lúc rồi ngẩng đầu nói: “Nhưng ta còn thắc mắc về mấy chi tiết.”

Vẻ mặt Chu Nghị nghiêm túc: “Đại thần cứ nói.”

“Dụng cụ gia công súng ống tinh vi hẳn là dụng cụ cỡ lớn đúng không, về phương diện tháo dỡ, cấp bậc kỹ năng của chúng ta đều không đủ, nếu mạnh mẽ tháo dỡ sẽ dẫn tới linh kiện của dụng cụ bị hư hỏng.”

“Tiếp theo, ném với cự ly xa, rơi xuống sẽ làm linh kiện hư hao nhiều hơn nữa.”

Chu Nghị ngẩn người, hiển nhiên là không suy nghĩ tới vấn đề này.

“Chuyện này… Hẳn là sau đó có thể tìm được người sửa chữa phải không?”

“Đúng vậy, nhưng ta muốn nói, nếu chúng ta có thể ném vật tư ra khỏi thành phố Nguyên Sâm thông qua máy bắn, vậy vì sao không trực tiếp xây dựng một khe hở không gian chứ?”

Phương Hằng cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Vì sao không dứt khoát một bước đúng chỗ, đóng gói tất cả dụng cụ, bao gồm cả bản vẽ rèn súng và dụng cụ gia công súng ống tinh vi từ thành phố Nguyên Sâm về nơi ẩn núp?”

Khe hở không gian???

Đóng gói mang đi?!

Ý tưởng này quá vượt mức quy định làm mấy người trong xe tải lập tức trở nên yên lặng, lẳng lặng nhìn Phương Hằng.

Chưa từng có ai suy nghĩ theo hướng này.

Chuyện này mà cần suy nghĩ à?

Bình Luận (0)
Comment