Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Wendy, ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên trước đó, ta cần đổi vài thứ."
"Đương nhiên là được, Phương Hằng, ta có thể cung cấp vũ khí cho ngươi..."
Phương Hằng phất tay, ngắt lời nàng: "Không, ta cần xe tải."
"Lại xe tải sao?"
Wendy ngẩn người.
"Đúng, ta muốn tất cả xe tải còn lại."
Wendy hơi dở khóc dở cười, thậm chí nàng còn nghi ngờ không biết Phương Hằng có sở thích gì đặc biệt với xe tải.
"Phương Hằng, ngươi thật sự cần nhiều xe tải thế sao?"
"Dĩ nhiên."
Phương Hằng vừa nói vừa mở cột trao đổi của doanh địa tận thế.
"Ngoại ra cái này cũng khá ổn, ta muốn đổi tất cả tích phân còn lại lấy thứ đó, cảm ơn."
Thấy thứ mà Phương Hằng chỉ, Wendy lại càng cảm thấy khó hiểu.
"Ngươi chắc không? Hình như đạo cụ này không giúp được gì cho nhiệm vụ mà?"
...
Trong chỗ lánh nạn ở nhà kho.
Người chơi ở khu Đông đã vượt qua một đêm yên bình.
Sau khi online, các người chơi bắt đầu ra tay gia cố cho hàng phòng thủ của nhà kho.
Trông thấy bốn người Phương Hằng lần lượt mở cửa sau đó lái bốn chiếc xe tải lớn vào trong nhà kho, Vu Kiệt hơi ngạc nhiên.
Giỏi thật, mới không gặp một buổi tối thôi, sao lúc quay về lại có thêm ba chiếc xe tải lớn?
Rất nhiều người chơi cũng đều để ý thấy Phương Hằng lái xe tải lớn.
Những người chơi có con mắt tinh tường còn nhìn thấy, hai chiếc đi đằng sau còn chở gì đó rất nặng.
Vì bị che bằng vải bạt, nên đám người chơi cũng không biết được thứ gì ở bên trong.
Phương Hằng nhảy khỏi xe tải đầu tiên.
Vu Kiệt bước đến.
"Phương Hằng, mọi chuyện đều thuận lợi cả chứ? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tình hình bên phía Wendy sao rồi?"
"Đã thuận lợi hoàn thành xong giai đoạn thứ nhất, tuy nhiên giai đoạn thứ hai hơi phiền phức."
"Ừ, nhiệm vụ của Wendy vô cùng khó khăn, nếu chúng ta có thể giúp gì thì cứ nói..."
Nói xong, Vu Kiệt lại nhận ra có gì đó là lạ, hắn nhìn Phương Hằng.
"Chờ chút, ngươi vừa nói gì cơ? Ngươi đã hoàn thành giai đoạn một của nhiệm vụ Wendy?"
"Ừ, quả thật có hơi phiền phúc, phải tốn cả tối mới làm xong."
Vu Kiệt ngạc nhiên nhìn Phương Hằng một lúc lâu.
Phải tốn cả tối?
Thật khó tin, thông thường thì giai đoạn một của các nhiệm vụ tương tự cần phải tập trung tất cả sức mạnh của cả trận doanh, tốn cả ngày mới có thể hoàn thành.
Đây là dưới điều kiện các trận doanh khác không phá rối.
Sao hắn chỉ tốn một buổi tối đã có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Phương Hằng duỗi lưng, lại ngửa đầu nốc một lon cà phê, sau đó đưa cho Vu Kiệt một lon: "Uống một lon không?"
Vu Kiệt tỉnh táo lại: "Không, không cần."
"Tình hình chỗ lánh nạn sao rồi?"
"Trái lại tối hôm qua rất yên bình, tuy nhiên..."
Vu Kiệt nghĩ chuyện khá khó chịu hôm nay.
Sắc mặt hắn đen xì, ra hiệu cho Phương Hằng đi đến một chỗ hẻo lánh, sau đó khẽ nói thầm vào tai Phương Hằng.
"Ta nghe ngóng được, các công hội lớn ở khu Đông hẹn nhau cùng không tham dự sự kiện đặc biệt mà lập kế hoạch từ trước, mà mục tiêu của họ là nhằm vào ngươi."
"Cái gì? Nhằm vào ta à?"
Phương Hằng nhíu mày, cảm thấy rất bất ngờ với việc này.
"Tốc độ phát triển thế lực của nhà tù quá nhanh, những công hội lớn này cảm thấy ngươi có sức uy hiếp rất cao, đặc biệt là ngươi và đoàn kỵ sĩ Hắc Ám còn cùng nhau điều khiển bầy Licker."
"Bọn họ cho rằng nếu tiếp tục để ngươi phát triển tiếp sẽ dẫn đến chuyện ngươi khống chế tất cả khu thứ tám trong trò chơi Tận Thế, vậy các công hội lớn trong khu Đông đều nhất trí, nhân sự kiện đặc biệt lần này để gây tổn thất cho ngươi."
"Ngoại trừ khu Đông, tất cả người chơi trong server thứ tám của thế giới tận thế đều cực kỳ sợ hãi đối với ngươi, bọn họ cũng âm thầm hợp tác, mục tiêu đầu tiên họ ra tay trong sự kiện là nhắm vào người của khu Đông."
"Sau khi xác nhận rằng ngươi đã chết trong sự kiện đặc biệt, các công hội lớn của khu Đông sẽ phát động tấn công với nhà tù, ngăn cản ngươi tiếp tục phát triển trong trò chơi."
Phương Hằng bĩu môi, hơi khinh thường.
Hóa ra người mà những công hội lớn này thật sự muốn đối phó là hắn.
Cũng không phải quá ngu.
Tuy nhiên đáng tiếc là...
Bọn họ chọn sai lúc để ra tay với hắn.
Quá muộn.
Sự phát triển của nhà tù đã vượt trên những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng.
Đến bao nhiêu thì xử bấy nhiêu.
Phương Hằng cảm thấy mấy công hội lớn ở khu Đông không tham gia sự kiện đặc biệt lần này cũng coi như đã làm một chuyện tốt.
Nếu không, trong trận doanh có lẫn một đồng đội heo mới là điều khiến cho người ta bực mình nhất.
"Ta đã điều tra ra, lần này công ty khoa học kỹ thuật Phi Hồng và công ty game Hoàng Minh là hai công ty lớn đề xuất việc đánh úp thế lực nhà tù."
Vu Kiệt cũng hơi khó chịu.
Đám công hội này lại thầm bắt tay với nhau để đối phó nhà tù, gài bẫy cả Đông Liên Bang bọn họ.
Nếu như không phải Phương Hằng đã nghĩ ra cách lấy phần lớn bình đốt trong nhiệm vụ để ngăn cơn sóng dữ của đợt thi triều thứ hai, thì e rằng cả hắn và thuộc hạ sẽ gần như chết trong sự kiện đặc biệt.
"Ngoài ta, ta cũng âm thầm điều tra Tần Minh, gần đây công ty của hắn nợ một số tiền lớn, nếu không có gì thay đổi thì chắc công ty đó sẽ bị công ty khoa học kỹ Phi Hồng thu mua."
"Hắn tham gia trò chơi để giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, sau đó cung cấp tin tức cho các người chơi ở ba phe khác."
"Vào đợt thi triều thứ hai, hắn cố ý thu hút một đợt zombie, mục đích là để phá hủy hoàn toàn hàng phòng thủ của chúng ta."
Vu Kiệt nói, ánh mắt lại liếc về phía nhà kho.
"Với thân phận của ta thì không tiện ra tay, tốt nhất ngươi nên tự giải quyết hắn."
"Đương nhiên."
Gián điệp đều phải chết!
"Tuy nhiên nếu cứ giết chết hắn như vậy thì quá lời cho hắn rồi."
Phương Hằng híp mắt.
"Đại khái mọi chuyện là như thế, thông qua Tần Minh, ba phe khác đã biết tình hình nội bộ bên phía trận doanh của chúng ta."
Lần này Vu Kiệt cảm thấy trận doanh khu Đông càng ngày càng nguy hiểm.
"Phương Hằng, chúng ta còn rất ít bình đốt, sức mạnh tổng hợp của khu Đông khá yếu, e rằng người chơi trong ba phe khác sẽ nhanh chóng tấn công."