"Nếu đến lúc đó, người chơi Liên Bang chúng ta cũng sẽ không tham gia chiến đấu, mong ngươi có thể hiểu."
Phương Hằng khẽ gật đầu: "Ừ."
Vu Kiệt nói xong quay đầu nhìn về phía xe tải của Phương Hằng: "Đúng rồi, ngươi mang thứ gì tốt về không? Liệu có thể giúp chúng ta vượt qua nguy cơ lần này chứ?"
"Đương nhiên, mấy thứ này khá tốt đấy."
"Thật sao?"
Phương Hằng cười thoải mái, vỗ vai Vu Kiệt như một người bạn già: "Vu Kiệt, ngươi biết không, ta có một kế hoạch to lớn..."
Nghe Phương Hằng nói sơ qua về kế hoạch của hắn, sắc mặt Vu Kiệt dần trở nên kỳ lạ.
Hắn lại xoay người, liếc nhìn mấy chiếc xe tải lớn kia.
"Phương Hằng, ấy... Ngươi nói mấy chiếc xe đó chở toàn là...Ngươi không đùa ta đấy chứ?"
"Đương nhiên, ta nghiêm túc."
...
Sau khi bàn bạc sơ qua với Phương Hằng, Vu Kiệt kêu gọi những người chơi đại diện, cùng nhau bàn bạc trao đổi về bước tiếp theo kế hoạch tác chiến của trận doanh khu Đông.
"Các vị, hệ thống đã nhắc nhở giai đoạn thứ tư của nhiệm vụ đã được phát động trước, cũng mở khóa cả phương pháp vượt qua sự kiện đặc biệt."
Vu Kiệt nói, rồi mở bản đồ thành phố thành phố Nguyên Sâm đặt trên bàn.
"Trong số 21 điểm tài nguyên mà hệ thống cung cấp, chắc chắn có một nhà máy sản xuất súng, cả hai cửa hàng bán súng."
"Hai nơi này là hai mục tiêu đầu tiên mà các người chơi muốn chiếm lĩnh."
"Với sức mạnh của đoàn đội chúng ta, cố gắng tấn công nhà máy sản xuất súng cũng không quá khả thi."
"Ngoài ra, trong giai đoạn thứ tư của nhiệm vụ này, rất có thể sẽ va chạm với các trận doanh khác, người của Liên Bang sẽ không tham gia vào cuộc chiến nào cả."
Phương Hằng quan sát bản đồ, sau đó cúi đầu suy nghĩ.
Sau trận chiến hôm qua, danh tiếng của Phương Hằng đã đạt mức cao nhất trong lòng các người chơi.
Các người chơi không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Hằng, chờ lấy hắn sắp xếp chiến lược.
Vu Kiệt cũng nhìn về phía Phương Hằng.
"Phương Hằng, ngươi nghĩ bước tiếp theo trận doanh chúng ta nên làm thế nào?"
"Ừ, ta cảm thấy nơi này cũng được, ta nghĩ trước tiên chúng ta có thể chiếm điểm tài nguyên này."
Phương Hằng nói, rồi chỉ xuống góc phía tây trong bản đồ thành phố Nguyên Sâm.
Mấy người chơi cũng nhìn về nơi mà Phương Hằng chỉ.
Nơi này là...
Chỗ quái gì!
Nơi mua bán vật liệu xây dựng???
Phương Hằng làm cho tất cả mọi người cảm thấy mờ mịt.
Theo góc độ suy nghĩ của người chơi bình thường, thứ quan trọng cấp một đoạn bây giờ là vũ khí!
Có vũ khí sẽ có thể tăng rất nhiều sức chiến đấu!
Sau khi bảo đảm được sức chiến đấu, thì dù cho có thu gom vật tư hay đánh zombie, kể cả đối phó với các người chơi khác cũng có rất nhiều lợi thế.
Tiếp theo là nhu yếu phẩm như đồ ăn hay vật tư y tế.
Sau đó mới đến các vật tư đặc biệt như xăng, công cụ phòng thủ các thứ.
Còn về nơi mua bán vật liệu xây dựng thị trường??
Nơi đó chỉ có vài công cụ và vật tư xây dựng, còn lại thì hầu như đều vô dụng.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của các người chơi, Phương Hằng vẫn bình tĩnh như cũ.
"Trước tiên chúng ta có thể chiếm nơi mua bán vật liệu xây dựng, sau đó lấy nơi này làm trung tâm, chiếm dần mấy điểm tài nguyên xung quanh, mọi người nghĩ sao?"
Đáp án rất bất ngờ, tất cả mọi người đều trở nên im lặng.
Một hội trưởng của một công hội nhỏ giơ tay hỏi với giọng yếu ớt.
"Ông chủ Phương, lý do tại sao ngươi lại chọn nơi đó? Sao chúng ta không bắt đầu từ việc chiếm kho súng chứ?"
"Lý do sao..."
Phương Hằng nghĩ nghĩ.
"Được, vậy ta tôi sẽ nói thật, ta nghĩ mấy sức mạnh của mấy trận doanh khác không đáng kể, đến kho súng trước rất lãng phí thời gian. Vì dù sao giai đoạn bây giờ, kể cả có súng thì cũng không thể tăng nhiều sức mạnh tổng hợp của đoàn đội chúng ta."
"Tìm cơ hội chiếm điểm tài nguyên mua bán vật liệu xây dựng, sau đó mở rộng sản lượng mới là phương pháp phát triển tiết kiệm thời gian nhất. Ở nơi mua bán vật liệu xây dựng còn có cả những công cụ cấp cao, tăng khả năng xây dựng của chúng ta."
Nói xong, Phương Hằng ra hiệu cho mấy chiếc xe tải lớn đỗ ở gần đó.
Mạc Gia Vĩ đã chuẩn bị trước, hắn vén vải bạt đằng sau mấy chiếc xe tải.
Đằng sau xe tải lớn chất đầy hai mươi mấy lò luyện cỡ lớn.
Mới nhìn thấy tấm vải bạt đằng sau xe tải lớn, các người chơi còn nghĩ rằng bên dưới có thứ gì đó như vật tư sinh tồn, hoặc chất đầy xăng giống như lần trước.
Nhưng chẳng ai có thể ngờ, tất cả những thứ bên dưới đều là lò luyện?!
"Chuyện này..."
“Có công cụ, có lò luyện, chúng ta có thể hoàn tất việc luyện sắt tự chủ, dốc sức phát triển năng lực sản xuất.”
“Ngoài ra, ta được biết có một dây chuyền sản xuất súng ống hoàn chỉnh trong xưởng súng ống nằm ở trung tâm thành phố, nó có đầy đủ vật liệu kim loại, nếu mọi thứ thuận lợi thì dự kiến là hai ngày sau chúng ta sẽ có thể chiếm được xưởng súng ống, bước đầu sản lượng hàng loạt súng ống cấp thấp…”
“Các vị, còn vấn đề gì không?”
Những người chơi bắt đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bọn họ đã bị sững sờ trước một chuỗi hành động lòe loẹt liên tiếp của Phương Hằng.
Có vấn đề rất nghiêm trọng đấy!
Mặc dù hầu hết những người chơi đều không hiểu lắm, nhưng mấy chữ quan trọng thì bọn họ hiểu rõ.
Hay thật, người khác tới tham gia sự kiện đặc biệt là để cầu sinh, một người thì tới xây dựng cơ bản.
“Khụ khụ.”
Vu Kiệt thật sự không thể nghe nổi nữa, hắn ho nhẹ một tiếng và giải thích cho những người chơi hiểu.
“Thật ra thì ý Phương Hằng là, hiện tại thực lực của khu phía đông chúng ta yếu hơn, nếu ta cạnh tranh súng ống với các khu khác thì tỷ lệ thành công là rất thấp, thay vì liều mạng, chi bằng lánh ích hề kính, nghĩ cách nhanh chóng chiếm lấy mấy điểm tài nguyên ở sát biên giới.”
“Chúng ta bỏ việc tranh giành điểm tài nguyên súng ống, để người chơi của ba trận doanh kia tự tranh giành với nhau nhằm tiêu hao thực lực của họ.”
“Nhân thời gian này, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy những điểm tài nguyên ở sát biên giới và giành một lượng lớn tinh thạch.”
“Nhiệm vụ thông quan yêu cầu thu thập tám loại điểm tài nguyên tinh thạch khác nhau là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nó cũng không hề quy định loại tinh thạch.”