“Kế đến, chúng ta có thể giao dịch với người chơi của các trận doanh khác để điểm đổi lấy điểm tài nguyên tinh thạch khác, tránh xảy ra xung đột trực tiếp với người chơi của các trận doanh còn lại, đạt được mục tiêu cuối cùng là tất cả thành viên đều vượt qua trò chơi một cách an toàn.”
Thì ra là như vậy...
Nghe Vu Kiệt giải thích, mọi người chợt hiểu ra, ai nấy cũng đều nhỏ giọng bàn tán.
Hóa ra đây là ý của đại thần.
Có vẻ như đây chính là phương án ổn thỏa nhất ở thời điểm hiện tại.
Cái này còn đáng tin hơn nhiều so với kế hoạch xây dựng cơ bản gì đó mà Phương Hằng đã nói trước đó.
Trong đám người, sắc mặt của Tần Minh có hơi khó coi, hắn lén lút liếc nhìn Phương Hằng.
Hắn không thể không thừa nhận rằng kế hoạch này của Phương Hằng có vài tính hoạt động.
Một khi thành công, rất có thể là người chơi ở khu phía đông sẽ kết thúc đợt sự kiện đặc biệt này một cách thuận lợi.
Phương Hằng giữ nguyên nụ cười, thu hết mọi biểu cảm của mọi người vào trong mắt.
Trên đời này, làm người khó thật.
Rõ ràng những gì hắn nói đều là thật, nhưng lại chẳng có ai tin hắn.
Hắn thật sự muốn xây dựng cơ bản.
Việc tạo một lối dịch chuyển không gian cần rất nhiều kim loại sắt, hắn cần phải nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường vật liệu xây dựng trước tiên!
Ở đó có công cụ thép cấp cao và loại tài nguyên sản xuất đặc biệt có thể làm tăng hiệu suất thu thập tài nguyên của đám zombie lên đáng kể.
Vu Kiệt đưa tay ra và đè xuống, đợi tiếng thảo luận của những người chơi giảm bớt một chút thì hắn mới tiếp tục nói: “Vậy nên sau khi thương lượng xong, ta và Phương Hằng quyết định sẽ cùng nhau đi tới thị trường vật liệu xây dựng, dùng tốc độ nhanh nhất để chiếm lấy điểm tài nguyên ở thị trường vật liệu xây dựng.”
“Sau đó lấy thị trường vật liệu xây dựng ra để dùng, nhanh chóng quét sạch mấy điểm tài nguyên xung quanh.”
“Lần hành động này vô cùng quan trọng, thời gian của chúng ta lại rất eo hẹp, ngoài những người chơi ở lại chỗ lánh nạn để canh đám zombie lang thang ra, thì tất cả những người chơi khác đều sẽ lên đường.”
Nghe thấy lời của Vu Kiệt, những người chơi bắt đầu trở nên bùng nổ.
“Toàn bộ ư?”
“Bọn ta cũng phải đi tấn công điểm tài nguyên sao?”
“Cũng không cần phải có nhiều người đi như vậy chứ? Nếu tất cả bọn ta đều chạy đến đó, vậy chỗ lánh nạn thế nào?”
“Đúng vậy, lỡ bây giờ chỗ lánh nạn của chúng ta bị tấn công bởi những trận doanh khác…”
Nhưng người chơi ai nấy cũng đều cảm thấy nguy cơ lần này quá cao.
Lỡ như bị tấn công bởi những trận doanh khác, thì nó cũng giống như việc tất cả người chơi bị đào thải ra khỏi cuộc chơi vậy!
“Quả thật là có tồn tại nguy cơ.”
Vu Kiệt im lặng chờ đợi, đợi sau khi tiếng thảo luận của mọi người tạm dừng lại xong, hắn mới lướt qua mọi người một vòng.
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác, so sánh với những trận doanh khác, quân số lẫn thực lực của chúng ta đều ở trong thế bất lợi. Nếu cứ bảo vệ ở chỗ này một cách bị động hoặc là chia người ra bảo vệ thì sẽ dẫn đến việc sức chiến đấu bị giảm xuống rất nhiều.”
“Bọn ta cũng đã thử những phương án khác, nói thẳng ra là những phương án khác đều là chết dần chết mòn, chỉ có nhanh chóng chiếm lấy ít nhất sáu khu vực để thu thập tinh thạch, thì chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi sự kiện đặc biệt này một cách suông sẻ.”
Mấy người chơi ai cũng đều im lặng.
Về đạo lý thì đúng là đạo lý này thật, nhưng...
Này cũng liều mạng quá đi!
“Các vị.”
Phương Hằng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
Hắn tiến tới một bước nhỏ.
Từ khi tham gia vào trò chơi tới nay, danh vọng mà Phương Hằng tích lũy được đã khiến tất cả những người chơi im lặng và đồng loạt quay đầu sang nhìn Phương Hằng.
“Bình đốt cũng đã tiêu hao hết bảy tám phần rồi, nếu số lượng người chơi đi dọn dẹp điểm tài nguyên ít thì chúng ta sẽ càng tốn nhiều thời gian hơn.”
“Dù chúng ta có chia một nửa người ở lại canh chỗ này, thì chúng ta vẫn không thể nào chống lại đợt đột kích của những doanh trận doanh khác.”
“Thay vì bị động chờ chết, chi bằng ta đánh cược một lần xem vận khí của chúng ta thế nào, các ngươi thấy sao?”
Đám người chơi im lặng trong chốc lát, sau đó có một người lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Ông chủ Phương nói đúng! Đánh cược đi!”
“Mẹ nó! Thay vì chờ chết, chi bằng đánh cược một lần!”
“Đánh cược!”
“Đi đi đi…”
“Phần thắng của chúng ta vẫn rất lớn.” Phương Hằng mỉm cười, vẫn bình tĩnh như thường: “Ta nghĩ mục tiêu chủ yếu của ba trận doanh lớn còn lại sẽ là điểm tài nguyên súng ống, nên khả năng bọn họ phát động tấn công chỗ lánh nạn của chúng ta là không lớn.”
“Không còn thời gian nữa, hiện tại xe tải là lợi thế lớn nhất của chúng ta, nó có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi đường, tranh thủ lúc những người chơi của những trận doanh khác chưa kịp phản ứng, chúng ta chiếm điểm tài nguyên cỡ nhỏ trước, đi thôi.”
Trong đám người, nhìn những người chơi đang chuẩn bị liều chết đánh một trận đến đỏ mắt, Tần Minh siết chặt quả đấm.
Cơ thể hắn bất giác run lên vì kích động.
Đánh cược.
Ha ha.
Lần đánh cược này bọn họ chắc chắn sẽ thất bại!
Để chỗ lánh nạn trống là sơ hở lớn nhất của Phương Hằng!
Chỉ cần tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Phương Hằng chắc chắn sẽ chết hoàn toàn!
...
Trong văn phòng khoa học kỹ thuật Phi Hồng, biết được xu hướng của người chơi ở khu phía đông, Tần Minh lại lấy làm kinh hãi.
“Phương Hằng đưa hết tất cả những người chơi ở trận doanh phía đông tới điểm tài nguyên, còn chỗ lánh nạn thì gần như là không có bất kỳ phòng vệ nào.”
Hắn điên rồi sao?
Này là chuẩn bị liều chết đánh một trận.
Hay là cố ý giăng cái bẫy.
Hà Lượng kinh nghi bất định.
“Tần Minh cũng đã báo cáo cụ thể về cách sắp xếp bố trí chiến lược cho khoa học kỹ thuật Phi Hồng, hắn nói có hơi loạn, đây là tài liệu mà ta đã sắp xếp lại.”
Thư ký Thẩm Hiểu Hiểu đưa văn kiện tới.
Hà Lượng lật xem tài liệu ở trên bàn, sau đó hắn nhíu mày.
Thì ra là như vậy.
Nhiệm vụ giai đoạn tư là cái này...
Hà Lượng đọc qua hết toàn bộ kế hoạch, trong lòng hắn thầm khen ngợi.
Có dũng khí.