Quan sát từ cách sắp xếp chiến lược, Phương Hằng đưa ra sự lựa chọn này là hoàn toàn hợp lý.
Hà Lượng hít sâu vào một hơi, rồi đóng tài liệu lại.
“Lập tức hành động, ngươi đi liên lạc với những công hội ở ba khu lớn còn lại.”
“Nói với bọn họ rằng chúng ta - khoa học kỹ thuật Phi Hồng lấy danh dự ra để bảo đảm, bên trong nơi ẩn núp ở phía đông đang có rất ít người bảo vệ, ai tới trước thì có thể chiếm được toàn bộ tài nguyên vật liệu và tài nguyên tích phân của khu phía đông.”
Khu phía tây.
Phan Kim Văn đang nhìn vào bản đồ trên tay, mắt hắn tập trung vào điểm tài nguyên của một quán cơm.
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng.
Tổng thể thực lực của người chơi ở khu phía tây không hề thấp, nhưng họ lại rất thích đấu đá nội bộ.
Vì để tranh giành vị trí thủ lĩnh trận doanh mà người nhà xích mích với nhau, rồi động tay đánh nhau một trận.
Kết quả là trong nhiệm vụ giai đoạn hai, thực lực của khu phía tây bọn họ đã thành công đứng đội sổ.
Tin tốt duy nhất là, hai ông chủ đánh nhau nhảy lửa đều đã bị loại, cuối cùng hắn đứng hạng ba và thành công lên được chức thủ lĩnh.
Ngày hôm qua, Phan Kim Văn đã đưa tàn binh bại tướng còn lại đi tìm nơi ẩn núp, bọn họ đã mất rất nhiều thời gian mới tìm thấy và dọn dẹp nơi ẩn núp ấy.
Đợi sau khi bọn họ ràng buộc chỗ lánh nạn xong thì sắc trời đã tối.
Bọn họ đã sớm không có thời gian đi ra ngoài để thu thập thức ăn và vật liệu.
Trong một đêm, đội đã lại giảm đi một phần ba người.
Tinh thần của những người chơi ở cả khu phía tây đều bị tụt xuống rất thấp, nếu không tìm được thức ăn thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể sụp đổ.
“Ông chủ, người của bên công ty khoa học kỹ thuật Phi Hồng liên lạc với chúng ta, hiện tại tất cả người chơi ở khu phía đông đã lên đường đi chiếm điểm tài nguyên, nên nơi ẩn núp ở phía đông gần như là không có bất kỳ phòng bị nào, ở trong đó còn có rất nhiều vật liệu, đây là một cơ hội rất tốt cho chúng ta.”
Phan Kim Văn nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên.
“Tất cả người chơi đã đi? Tin tức có đáng tin không?”
Cấp dưới chần chừ một chút, rồi nói: “Bên khoa học kỹ thuật Phi Hồng còn đứng ra bảo đảm, chắc là bọn họ cũng không đến mức dám làm mích lòng nhiều công hội ở ba khu lớn như vậy đâu.”
“Huống hồ chi số lượng người chơi ở trận doanh phía đông còn ít hơn chúng ta, đá chọi đá thì chúng ta cũng không hư."
Phan Kim Văn vẫn luôn rất thận trọng.
“Không đúng lắm, ta nghe nói quân nhà tù của Phương Hằng có thể điều khiển cho đám zombie chiến đấu, việc bọn họ có thể giành được hạng nhất trong nhiệm vụ giai đoạn thứ hai vào ngày hôm qua, chắc chắn không phải là do may mắn.”
Cấp dưới tiếp tục giải thích “Nhưng theo tình báo lấy được từ bên khoa học kỹ thuật Phi Hồng, thì Phương Hằng không thể nào dùng zombie để chiến đấu trong trò chơi. Hôm qua là họ bất ngờ lấy được một lượng lớn bình đốt làm vũ khí, nên khi đó họ mới may mắn giành được hạng nhất.”
“Đội trưởng, ngươi mau đưa ra quyết định đi, chắc là hai trận doanh còn lại cũng đã được tin tức, hiện tại bọn họ đang lên đường xuất phát, ngươi bên khu phía đông ít, nên lượng thức ăn và vật liệu mà họ lấy được từ nhiệm vụ giai đoạn hai vào ngày hôm qua sẽ không dùng hết đâu, hơn nữa chúng ta cũng ở gần khu phía đông…”
“Không, rủi ro quá lớn.”
Phan Kim Văn vẫn cẩn trọng như thường, hắn suy tính kỹ một chút rồi nói “Chúng ta sẽ không đi tới khu phía đông.”
“Tại sao vậy?”
“Nếu chúng ta gặp hai trận doanh còn lại ở phía đông, thì liệu chúng ta có đánh thắng được không?”
Phan Kim Văn liếc nhìn người cấp dưới: “Nhân lúc bọn họ đều lo chạy đi tìm khu phía đông để gây phiền phức, thì chúng ta tranh thủ thời gian đi chiếm lấy tiệm bán súng và điểm tài nguyên kho thực phẩm đi!”
“Được!”
...
Những người chơi ở khu phía đông đều đang ngồi ở hàng ghế phía sau của xe tải lớn.
Một tiểu đội chưa tới năm mươi người đi đến thị trường vật liệu xây dựng.
Trong thị trường phát ra tiếng rên của zombie.
“Đội một! Đội hai! Đội ba! Đội bốn! Đi với ta! Những người khác ở lại đây, lập phòng ngự trận!”
“Đã rõ!”
Vu Việt và Phương Hằng trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó họ đưa bốn đội người chơi đã chia từ trước đi vào thị trường vật liệu xây dựng để tiến hành dọn dẹp đám zombie.
Phương Hằng vẫn cứ chậm rì, hắn đốt lửa trại tại chỗ và mở nhật ký nhiệm vụ trò chơi ra.
Trong lòng Tần Minh cảm thấy vô cùng bất an.
Hắn thường quay đầu nhìn về phía Phương Hằng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một góc.
Những người chơi của mấy khu vực lớn khác đều không có xe tải, bọn họ cần phải đi đến tận nơi ẩn núp của Phương Hằng, cho nên sẽ phải tốn thêm một chút thời gian.
Ơ.
Tần Minh để ý thấy Phương Hằng đưa đám người Mạc Gia Vĩ lên một chiếc xe tải.
Bọn họ đi đâu vậy? Chẳng lẽ là có sự thay đổi.
Trong lòng Tần Minh khẽ động, hắn nhanh chóng đuổi theo.
“Phương Hằng, các ngươi định đi đâu sao?”
Phương Hằng nhìn Tần Minh, rồi mỉm cười nói: “À là ngươi à, kế hoạch đột nhiên có thay đổi.”
“Hả?”
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra rồi!
Hô hấp của Tần Minh lập tức trở nên dồn dập, sống lưng cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
“Vừa hay, bọn ta còn thiếu người, ngươi có hứng thú đi cùng bọn ta không?”
Tần Minh có hơi ngạc nhiên: “Ta có thể đi cùng sao?”
“Dĩ nhiên rồi, chúng ta cùng đi đi.”
Tần Minh khẽ cắn răng, sau đó hắn hạ quyết tâm, leo lên xe tải của Phương Hằng.
Xe tải tiến về phía đại lộ.
“Phương Hằng, có phải bên chỗ lánh nạn đã xảy ra chuyện không?”
“Đâu có, sao có thể được, ta tin kế hoạch của ta rất hoàn hảo, trừ phi là có người tiết lộ việc chỗ lánh nạn đang không có người bảo vệ ra bên ngoài thôi.”
Tần Minh rùng mình một cái, hắn cười gượng nói: “Làm sao có thể chứ.”
Hắn mở bản đồ ra thì phát hiện Phương Hằng đang chạy về phía nam thành phố.
“Phương Hằng, chúng ta đang chuẩn bị đi đâu thế?”
“Chuẩn bị đi tấn công chỗ lánh nạn của khu phía nam.”
“Cái gì?”