"Được rồi, xác nhận điểm vịn thời không."
Vẻ mặt Victor nghiêm túc, hắn và các nhân viên nghiên cứu cùng điều khiển trên abnf điều khiển, thử mở lối đi dịch chuyển.
"Đã chuẩn bị dịch chuyển xong, bắt đầu xây dựng đường hầm thời không... "
Phương Hằng đến trước lối đi dịch chuyển hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng.
Trong ba lô chỉ có một ô chứa quá độ, vậy nên chỉ có thể mang theo một đạo cụ.
"Nên mang theo đạo cụ nào bây giờ..."
Phương Hằng khẽ nói, sau đó mở ba lô xem một lượt.
Sau khi suy nghĩ, hắn vẫn lấy một bình thuốc giải độc virus T nhét vào trong ba lô.
Bây giờ các thuộc tính cơ thể của hắn đều vượt xa người bình thường, cũng chẳng sợ gì khác ngoài việc bất cẩn nhiễm virus zombie.
Để an toàn, cuối cùng Phương Hằng điều khiển 50 con zombie dây leo và 20 con Licker tự sát tại chỗ.
"Mở lối đi thành công."
Cánh cửa màu xanh lá mở ra, Phương Hằng gật đầu với đám người kia, sau đó bước nhanh vào trong lối đi.
‘Nhắc nhở: Người chơi dùng cách đặc biệt bước vào khu thứ bảy của zombie ngày tận thế.’
‘Nhắc nhở: Trong khu thứ bảy của Zombie Ngày Tận Thế, ngươi vẫn được giữ nguyên điểm số tận thế, điểm số đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, nhưng không thể kế thừa bất cứ độ thiện cảm và công huân của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.’
Một ánh sáng lóe lên.
Phương Hằng nhận ra hắn đã đứng trên một gò núi nhỏ.
Ha ha ha! Thành công rồi!
Trong lòng Phương Hằng trở nên vô cùng kích động.
Khác với lúc người chơi bình thường chuyển Server, cách đó sẽ cắt giảm hết trang bị tích lũy, thậm chí cả đẳng cấp và kỹ năng của người chơi!
Nhưng cách bây giờ hắn dùng để dịch chuyển không gian không có hạn chế nào!
Phương Hằng hít một hơi thật sâu, để khiến mình tỉnh táo lại.
Quanh đi quẩn lại, tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng lại quay về nơi bắt đầu khu thứ bảy!
Cuối cùng cũng có thể kể thừa tài sản mà cơ thể này tích lũy nửa năm trong trò chơi!
Phương Hằng không vội vàng lên đường mà mở thanh thuộc tính nhân vật ra, xác nhận lại.
Ngoại trừ bình thuốc giải độc virus T trong ô vuông ba lô quá độ, tất cả các vật phẩm trên người hắn đều đã bị xóa bỏ.
Tất cả kỹ năng đều còn, thuộc tính nhân vật cũng giống hệt lúc ở khu thứ tám.
Nhưng khá phiền phức là, trong server thứ bảy, Phương Hằng không thể điều khiển từ xa đám phân thân zombie ở khu thứ tám.
Mặt này giống trạng thái khi hắn offline.
Trước kia, khi hắn offline, phân thân zombie trong khu thứ tám sẽ tiếp tục chấp hành mệnh lệnh đã nhận trước đó, thành thật như đang treo máy.
"Hơi phiền phức."
Phương Hằng khẽ lẩm bẩm.
Nếu cứ thế này hắn sẽ không thể điều khiển từ xa để đám phân thân zombie tự sát.
Nếu gặp nguy hiểm cũng không thể chỉ huy từ xa.
Phương Hằng lắc đầu, sau đó tiếp tục tập trung vào chuyện trước mắt.
Lần này đến khu thứ bảy cũng chỉ đề thăm dò sơ qua, nghĩ cách lấy được tin tức liên quan đến thiên thạch sơ khai của khu thứ bảy.
Phương Hằng nghĩ hắn vẫn nên lén ầm thầm làm chuyện đó.
Hắn đã nghĩ ra kế hoạch đại khái.
Bắt đầu từ đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đi!
Hắn đã biết qua nhiệm vụ chính tuyến ở khu thứ tán, thiên thạch sơ khai là một phần của nhiệm vụ chính tuyến. Mà muốn kích phát nhiệm vụ chính tuyến phải tiếp xúc với đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.
Thế nên chắc chắn đoàn kỵ sĩ Hắc Ám sẽ biết chỗ của thiên thạch sơ khai.
Vậy làm thế nào để có thể tìm thấy đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đây?
Phương Hằng gãi đầu.
Tóm lại, trước hết phải nhiên lạc với nơi ẩn núp, kế thừa di sản của nguyên chủ.
Phương Hằng nhớ rõ, trước kia hắn đã tự xây một nơi ẩn núp cỡ nhỏ ở server thứ bảy.
Nơi ẩn núp đó rất nhỏ, chỉ đủ một mình hắn ở, nhưng đủ ẩn núp rất an toàn.
Đời trước, chủ nhân của cơ thể này đã để lại rất nhiều vật tư sinh tồn trong nơi ẩn núp, trong đó có bao gồm cả các vũ khí hiếm có.
Gồm súng ống, đao, lựu đạn, pháo sáng các kiểu.
Cũng may, nơi ẩn núp khá gần đây.
Phương Hằng mở bàn đồ, sau đó hiểu rõ phương hướng, rồi đi đến nơi ẩn núp trong ký ức.
...
Trên đường đi, Phương Hằng thu gom vài vật tư, sau đó chế tạo một cây súng gỗ, tiện tay giải quyết mấy con zombie thông thường.
Rất nhanh sau đó, Phương Hằng đến bờ sông.
Đi dọc bờ sông, Phương Hằng đến hạ lưu sông, sau đó nhanh chóng tìm thấy lối vào được che giấu dưới đống đồ vật linh tinh.
Hắn chui vào cửa, sau đó đi theo hành lang nhỏ hẹp một lúc thì thấy một cầu thang xuất hiện phía trước.
‘Nhắc nhở: Chứng minh danh tính thành công, ngươi đã quay về nơi ẩn núp của mình.’
Ngoại trừ chúng minh danh tính ra, hắn còn phải mở khóa phòng.
Phương Hằng thử đẩy cửa.
Cánh cửa ra vào bằng sắt đã bị khóa.
Phương Hằng lại tiện tay cầm một cái lưới sắt nhặt được dọc đường.
‘Nhắc nhở: Ngươi dùng kỹ năng cạy khóa, đang cạy khóa vào trong...’
‘Nhắc nhở: Trước mắt, phán quyết kỹ năng thất bại.’
"Nào!"
Phương Hằng tự nhủ, mình thật đen, sau đó tiếp tục cúi đầu cạy khóa.
Sau mấy chục lần thất bại.
Ngay khi Phương Hằng gần mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cửa sắt cũng vang lên một tiếng ‘Cạch’.
Mở được khóa cửa rồi.
Phương Hằng đẩy cửa.
Mở cửa nhìn vào trong phòng, Phương Hằng cảm nhận thấy một cảm giác quen thuộc từ rất lâu.
Đây là nơi ẩn núp mà người này đã cố gắng xây dựng trong hai năm.
Vị trí rất kín đáo, trừ hắn ra chẳng có một ai biết!
"Cũng may, mọi thứ vẫn còn."
Sau khi nhìn một lượt tài sản cả phòng, Phương Hằng cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
Cứ như vậy thì đơn giản hơn nhiều, không cần chạy khắp nơi tìm thực vật, tìm phòng an toàn, đỡ gặp không ít phiền tức.
Phương Hằng lắc lư một vòng trong nơi ẩn núp, tuỳ tiện cầm một vài công cụ cơ sở, một con dao găm làm bằng thép cùng mấy viên đạn, mấy viên đạn gây choáng, lại cất một ít đồ ăn vào trong ba lô.
Sau đó hắn nghỉ ngơi một lát rồi lại xuất phát, đi tới doanh địa Thương nhân tận thế gần nhất.
Không giống với khu thứ tám, khu thứ bảy đã mở từ rất lâu.
Phần lớn doanh địa Thương nhân tận thế trong trò chơi đã bị các công ty game quy mô lớn hoặc là công hội lũng đoạn.
Dĩ vãng, mỗi lần Phương Hằng đều sẽ nhân cơ hội người chơi thủ vệ của các công hội lớn không chú ý lén lút đi vào.