Giống như trước đây, Phương Hằng sờ soạng đi tới trong lùm cây bên ngoài doanh địa Thương nhân tận thế, âm thầm quan sát.
Ngoài cửa doanh địa tận thế vẫn có hai người chơi đến từ công ty game Long Chi Quốc đứng bên ngoài.
Công ty game Long Chi Quốc là một công ty game cỡ trung.
Phương Hằng không có bất cứ thiện cảm gì với bọn họ.
Hắn nhớ có một lần, nơi ẩn núp của hắn chính là bị Long Chi Quốc mạnh mẽ lục soát.
Lần ‘xét nhà’ đó làm mấy tháng vất vả của Phương Hằng thành công cốc.
Trong trò chơi, chuyện cá lớn nuốt cá bé là cực kỳ bình thường, nhưng nhớ lại chuyện này, Phương Hằng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc này, người chơi công ty Long Chi Quốc đang khuân vác vật tư nhận nhiệm vụ.
Một chiếc xe vận tải nhỏ dừng lại trước cửa doanh địa.
Ý?
Còn có xe vận tải nhỏ nữa à?
Hình như khu thứ bảy rất giàu nhỉ, công việc hàng ngày của công hội bình thường cỡ trung cũng có xe vận tải nhỏ để sử dụng…
Phương Hằng hơi híp mắt lại, móc ra một tấm vải rách từ trong ba lô chế thành khăn che mặt quấn lên mặt rồi nhanh chóng bước về phía trước.
Hai người chơi của công ty Long Chi Quốc còn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vẫn đang đứng trước doanh địa tận thế cười nói vui vẻ.
Một người chơi trong đó nhìn thấy có một người chơi từ xa đang đến gần, cảm thấy kỳ lạ bèn hô to với Phương Hằng.
“Ngươi! Đứng lại! Làm gì thế? Đây là địa bàn trò chơi của công ty Long Chi Quốc! Thông minh thì nhanh chóng cút đi!”
Phương Hằng vẫn không nhanh không chậm tới gần hai người.
“Ngươi điếc à? Mẹ nó, ta bảo ngươi đứng lại!”
Trần Hổ nhận ra có điều gì đó không đúng, hắn rút súng lục ra nhắm ngay Phương Hằng: “Ta cảnh cáo lần cuối cùng, không được bước tới! Nếu không ta sẽ nổ súng!”
Phương Hằng dừng bước, hắn giơ hai tay lên cao tỏ vẻ mình không có ác ý.
“Ta biết! Ta là người chơi của công ty khoa học kỹ thuật Phi Hồng! Ta không có ác ý!”
Khoa học kỹ thuật Phi Hồng?
Trần Hổ và Diệp Tuấn nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Khoa học kỹ thuật Phi Hồng phát triển ở gần đây từ bao giờ?
Chưa hề nghe nói tới!
Khoa học kỹ thuật Phi Hồng là một công ty game lớn, Trần Hổ hơi chần chừ, không quá dám đắc tội.
“Tháo khăn che mặt của ngươi xuống!”
Phương Hằng giơ hai tay lên cao giả vờ không nghe rõ, tiếp tục bước tới gần.
“Ngươi nói gì? Đúng rồi! Có rất nhiều zombie đang đi về phía này! Ta tới đây để nhắc nhở các ngươi.”
Phương Hằng nhân cơ hội hai người còn đang nghi ngờ lại bước thêm vài bước.
“Này! Ta đã nói không được nhúc nhích!”
Nhưng mà đã chậm, đạn gây choáng Phương Hằng giấu bỗng chốc rơi xuống.
“Vù —!”
Cùng với sóng âm chói tai, ánh sáng chói mắt cũng nở rộ.
Hai người Trần Hổ và Diệp Tuấn không nhịn được mà cúi đầu né tránh ánh sáng.
“Xoẹt!”
Một tiếng xé gió vang lên bên tai.
Khi Trần Hổ mở mắt ra, hắn chỉ nhìn thấy một ánh dao hiện lên trước mặt.
“Xuỳ!”
Giây tiếp theo, trên cổ Trần Hổ hiện ra một vết máu màu đỏ.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã gây ra sát thương bạo kích cho người chơi, giết chết người chơi đối địch, giá trị kinh nghiệm kỹ năng – Headshot của ngươi +3.’
Kỹ năng! Viên đạn thời gian!
Dưới buff của kỹ năng viên đạn thời gian, động tác của hai người chơi Trần Hổ và Diệp Tuấn trong mắt Phương Hằng giống như chậm lại mười mấy lần!
“Xuỳ!”
Dao găm được chế tạo từ thép lại múa may trên không trung, vẽ ra một ánh sáng trắng, cắt đứt cổ của Diệp Tuấn.
Rời khỏi trạng thái của viên đạn thời gian, ánh mắt Phương Hằng lướt qua trên thi thể của hai người rồi cất dao găm đi, bước tới gần xe vận tải.
‘Nhắc nhở: Kiểm tra được ngươi có kỹ năng đặc biệt, độ tổn tại của xe vận tải trước mặt: 3% (có thể sửa chữa, trạng thái của xe vận tải tốt, có thể điều khiển), nó cũng không thuộc về người, nhưng ngươi có thể sử dụng kỹ năng cạy khoá lấy được quyền khống chế xe vận tải, ngươi có thể tiến hành tháo dỡ xe vận tải.’
“Này! Trần Hổ! Diệp Tuấn! Hai người các ngươi tới đây giúp đỡ nhanh lên!”
Phương Hằng nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ từ bên trong doanh địa tận thế.
Hắn lập tức mở kỹ năng ẩn nấp hơi thở, nghiêng người trốn sang một bên.
“Mẹ! Hai thằng ngu ngốc kia đâu?”
“Chỉ biết lười biếng, Diệp Tuấn! Diệp Tuấn!”
Hai gã người chơi hùng hổ, mỗi người cố sức khuân vác một rương vật tư đi ra từ trong doanh địa tận thế.
Phương Hằng lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng một người.
“Xuỳ!”
Kỹ năng! Viên đạn thời gian!
Tốc độ chảy của thời gian xung quanh lập tức chậm lại.
Phương Hằng vung dao, lại dùng tốc độ cực nhanh cắt qua cổ của hai gã người chơi.
“Nhẹ nhàng.”
Trong tình huống bình thường, người chơi bình thường đã không thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Phương Hằng cũng lười phải lãng phí thời gian, vậy nên hắn trực tiếp ra tay là thuận tiện nhất.
Huống hồ bọn họ vốn có thù oán.
Phương Hằng tháo khăn che mặt xuống, lau đi vết máu trên dao găm, cất bước đi vào doanh địa Thương nhân tận thế.
“Khách ít đến khách ít đến, Phương Hằng, lâu rồi không gặp, ta còn tưởng rằng ngươi đã tới nơi khác từ lâu rồi.”
Ông chủ cửa hàng tận thế tên là Hoắc Khắc, hắn có chút ấn tượng với Phương Hằng.
“Gần đây ngươi có khoẻ không? Ta ngửi thấy mùi máu trên người của người.”
Phương Hằng đặt một túi Tửu Quý Hoa Sinh lên trên quầy rồi đẩy về phía Hoắc Khắc.
Xem như hắn đã nhìn ra, phần lớn thương nhân tận thế đều thích uống rượu.
“Hoắc Khắc, ta cần ngươi giúp, ta muốn có được phương thức liên lạc của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.”
Hoắc Khắc cầm lấy Tửu Quý Hoa Sunh, xé vỏ ra, nhìn Phương Hằng từ trên xuống dưới.
“Vậy thì không dễ đâu, Phương Hằng, người của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám không muốn gặp người bình thường, ngươi hiểu ý của ta.”
“Ta biết ngươi có cách, ta có chuyện rất quan trọng muốn tìm bọn họ, hơn nữa còn rất ít thời gian.”
“Quy tắc không như thế, Phương Hằng, muốn gia nhập Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám không đơn giản như vậy đâu…”
“Nói với bọn họ, ta đến từ một thế giới song song khác.” Phương Hằng nhìn về phía Hoắc Khắc: “Ta đến đây thông qua trang bị xé không gian cấp ba, vì thiên thạch sơ khai.”
“Không hiểu lắm.”
Hoắc Khắc khẽ nhún vai, đổ mấy viên Tửu Quý Hoa Sinh vào trong miệng, tỏ vẻ bất lực.