Có âm thanh nhẹ phát ra.
Cơ chế trong phòng được kích hoạt, một tấm gỗ trên sàn ở góc phòng được nâng lên trên.
Là đường hầm!
Phương Hằng chợt bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy, xem ra lần trước bắt gặp nhóm người Tả Khánh là họ đang vận chuyển quặng Kyanite trộm được từ nơi ẩn núp qua đường hầm này.
"Nhanh, đừng ngây ra đó, trước tiên chuyển hết quặng vào đường gầm đi."
Phương Hằng liếm môi, thầm nghĩ thú vị rồi đây.
Có gần 20 chiếc rương lớn trong hầm trú ẩn, cùng với những chiếc rương do nhóm người tên đầu hói tốn công sức mang từ noi xa đến, tổng cộng có hơn 30 chiếc.
Thể lực của người chơi có hạn, phải chuyển hơn một chục cái rương từ ngoài vào, ai nấy đều mêt thở không ra hơi.
Một người chơi đeo mặt nạ có chút lo lắng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói nhỏ với tên đầu trọc: "Ông chủ Tào, phải chuyển hết vào sao? Liệu có kịp không?"
"Ngươi sợ cái gì!"
Tên đầu trọc trừng mắt nhìn người phía sau: "Bọn họ sẽ câu giờ cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần chuyển vật tư vào đường hầm. Chuyển một hòm sẽ có trăm tệ liền tay. Tiền này muốn kiếm hay không tùy ngươi!"
Tào Chính Đức thấp giọng mắng, mọi người đều nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài.
Sau đó, tiếng súng vang lên.
Đánh nhau sao?
Phương Hằng nghi hoặc trong lòng, thò đầu ra ngoài xem xét.
Đó là gì?
Phương Hằng rất ngạc nhiên khi thấy một đám thi triều mới được tạo ra.
Một số lượng lớn zombie cấp cao đang tấn công nơi ẩn núp của Liên Bang.
Nhìn qua sơ sơ vài lần, Phương Hằng đã nhìn ra trong đó ít nhất có năm zombie một mắt cấp 4!
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Nhiều zombie đột nhiên xuất hiện như vậy không bình thường chút nào!
Tất cả chúng đều do người chơi điều khiển ư?
Nơi ẩn núp bị tấn công, Liên Bang ngay lập tức triệu hồi những người chơi đang duy trì trật tự trong khu vực khai thác mỏ nhanh chóng quay trở lại nơi ẩn núp để hỗ trợ.
"Vút! Vút! Vút!"
Nơi ẩn núp được trang bị vũ khí laser cường độ cao.
Những vệt màu đỏ nhạt chao đảo khắp bầu trời đêm, xuyên thủng những lỗ hổng trên zombie một mắt.
Các loại vũ khí pháo binh cường độ cao là nhằm vào bọn zombie mà điên cuồng tấm công.
Những trận pháo liên hồi làm sáng rực hầu khắp bầu trời đêm.
Một số lượng lớn zombie biến dị cấp 4 khiến Liên Bang gặp rắc rối lớn.
Rất có thể nhóm người đó là thế lực phản Liên Bang.
Bọn họ đa phần đều dùng cách này để thu hút lũ zombie tấn công nơi ẩn núp của Liên Bang!
Thấy vậy, Tào Chính Đức hưng phấn nói: "Tốt! Nhất định là người của Dạ Kiêu tới giúp. Nào, chúng ta mau vận chuyển quặng ra ngoài."
Các người chơi cũng nâng cao tinh thần hăng hái, hợp tác cùng nhau chuyển các hòm xuống đường hầm.
Phương Hằng khẽ nheo mắt, trong đầu vô thức hiện lên mấy chữ.
Thừa nước đục thả câu!
Cứ cách 20 phút kiếm được một ít quặng Kyanite thô không hay sao?
Cứ thâm nhập vào bọn người này trước, để họ giúp vận chuyển quặng vào đường hầm rồi tính tiếp!
Phương Hằng chọn cách không lên tiếng, đâm lao thì phải theo lao, cứ thế âm thầm gia nhập nhóm người Tào Chính Đức.
Trước sự thúc giục của tên đầu trọc, hắn cùng một người chơi khác đeo mặt nạ nâng chiếc rương lên xe rồi đẩy xe vào lối đi dưới lòng đất.
Bên trong lối đi rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến đang cháy trên tường.
Đi về phía trước dọc theo lối đi nhân tạo được mở ra dưới lòng đất, một khu chứa đồ tạm thời xuất hiện ở phía trước.
Trong khu chứa đồ vẫn còn hơn 30 cái rương nữa.
Phương Hằng đoán rằng những chiếc rương này lẽ ra đã được chuyển đi tối nay, nhưng họ không kịp chuyển chúng ra bên ngoài.
Sau khi đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng đám người cũng khiêng hết số hòm trong nơi ẩn núp trở lại khu chứa đồ dưới lòng đất.
Việc vận chuyển đường dài đã làm hao mòn thể lực còn lại của các người chơi.
Một người chơi ngồi dưới đất xua tay: "Ông chủ Tào, ta thật sự không thể chuyển tiếp nữa."
Tào Chính Đức thấy những người khác đều ngồi xuống tựa lưng vào hòm, liền biết không thể miễn cưỡng tiếp tục được.
"Thôi vậy, các ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Tào Chính Đức mở đài radio cầu sinh liên lạc với tổ chức của Dạ Kiêu.
Hắn nhận được một tin nhắn phản hồi, sau đó tùy tiện nhấp vào một vài người chơi.
"Khôn Tử, A Quỷ, Tiểu Thất, mấy người các ngươi qua đây với ta, những người còn lại ở đây trông chừng, nghỉ ngơi một lát, chờ ta trở lại."
Nói xong, Tào Chính Đức dẫn theo những người được chỉ tên men theo một lối vào khác nhanh chóng rời đi.
Những người chơi còn lại từng ngươi ngồi trên mặt đất, lấy bánh mì khô ra gặm, tranh thủ chút thời gian có hạn phục hồi sức lực.
Phương Hằng rất vui khi được ở lại.
Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ!
Vừa hay, sắp hết 20 phút.
Phải tận dụng cơ hội này để lấy thêm một ít quặng thô Kyanite nữa rồi quay trở lại thế giới thực.
Ánh sáng trong khu chứa đồ tạm thời rất mờ.
Trong lúc không ai để ý, Phương Hằng đang chuẩn bị âm thầm trốn ra xa những người chơi, tìm cơ hội ngoại tuyến.
"Mọi người, ta nói."
Một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang bất ngờ vỗ tay thu hút sự chú ý của các người chơi.
"Nghê Đồng Huy ta đã chơi trò chơi hơn 30 năm. Từ lúc chơi đến nay, chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng ta cũng hiểu ra được vài đạo lý sinh tồn."
Giọng nói của người đàn ông trung niên khàn khàn khác thường, dưới sự chú ý của không ít người chơi, hắn chậm rãi duỗi ra một ngón tay.
"Người không sống vì bản thân mình, trời tru đất diệt."