Chiếc xe tải lớn chẳng có ý dừng lại, các người chơi trơ mắt nhìn Phương Hằng lái xe đi thẳng một đường chạy xuống dưới chân núi, biến mất tăm vào trong bóng đêm.
Những người chơi còn lại đều nhìn nhau ngơ ngác.
Tình huống gì vậy?
Xe tải chưa chất đầy đã chạy rồi?
Như vậy sẽ bị trừ tiền đó!
...
Tính đâu vào đấy thì còn ba mươi lăm tiếng nữa kết thúc lần vận chuyển này.
Tính cả một xe quặng Kyanite thô chất lượng cao thì xem như lần này không lỗ rồi đúng không.
Phương Hằng suy nghĩ.
Đáng tiếc, không mang máy thu thập mẫu vật sống về được, nếu không có lẽ có thể thu thập được một vài bản mẫu của zombie người khổng lồ cấp năm.
Tiếp sau đây nên nghĩ cách đi tìm tung tích của thiên thạch sơ khai.
Phương Hằng đi dọc theo con đường nhỏ xuống núi.
Dọc đường năm con Licker còn sót lại nhảy lên phía sau xe tải.
Phương Hằng điều khiển phương hướng đánh một vòng, đi đến dọc theo đường 102.
Cả đường đi thẳng đến doanh địa Thương nhân tận thế, khoảng hơn nửa tiếng sau, Phương Hằng đã phát hiện doanh địa Thương nhân tận thế ở con đường nhỏ phía trước.
Trời còn chưa sáng, doanh địa Thương nhân tận thế vẫn đóng chặt cửa.
Phương Hằng lái quanh quẩn một lúc rồi dừng xe lại trong khu rừng rậm không dễ phát hiện ở gần đó, được bảo vệ bởi Licker.
Hắn lại offline, vận chuyển quặng Kyanite thô chất lượng cao.
......
Khách sạn ...
Trong căn phòng tối đen, Lão Hắc một mình ngồi trước bàn vi tính.
Trên màn hình đang phát video zombie người khổng lồ bị Licker tấn công cách đây không lâu.
“Brừ...”
Điện thoại trên bàn rung lên.
Lão Hắc tiện tay nhận điện thoại.
“Là ta.”
“Video gần đây đã nhận được chưa?”
Lão Hắc dừng màn hình lại ngay lúc Licker tự bạo, nét mặt không cảm xúc mà đáp.
“Đang xem.”
“Ngươi thấy thế nào? Là người của Liên Bang sao?”
“Không chắc.”
“Mau chóng xác định thân phận của hắn, sự tồn tại của hắn càng tăng tính không chắc chắn trong kế hoạch lần này của chúng ta, ta có một loại dự cảm không tốt.”
“Có hơi phiền phức, ta đã so sánh với kho tài liệu gần đây, tạm thời vẫn chưa tìm ra ứng viên đáng ngờ phù hợp với năng lực tương tự.”
“Mười nghìn điểm Chủ thần.”
Lão Hắc xoa thái dương, tìm tư thế ngồi thoải mái hơn, nói: “Không phải vấn đề tiền bạc, người mà ngươi phải tìm không nằm trên danh sách.”
“Ừm, ta hiểu rồi.”
“Kế hoạch đã đến trước thời hạn rồi, trong hai mươi bốn giờ nhất định mở ra kế hoạch giai đoạn một, chúng ta vẫn còn thiếu người chơi có năng lực sửa chữa máy móc thành thạo.”
“Thật sự là thiếu nhân tài, hơn nữa khu vực số năm ngươi cũng hiểu mà.”
“Mười nghìn điểm Chủ thần, ta cần tăng cường trang bị trong hai mươi bốn giờ vận chuyển.”
“Đương nhiên, như ngươi mong muốn.”
Lão Hắc cúp điện thoại.
Lúc xem video ghi lại, Lão Hắc đã chắc chắn tám mươi phần trăm.
Là Phương Hằng!
Lão Hắc vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Phương Hằng ở server thứ tám.
Bao gồm cả video ghi lại mấy lần trước Phương Hằng điều khiển Licker chiến đấu và tin tức gần đây bên phía nhà tù thu mua các khoáng thạch khan hiếm và vật tư từ bên ngoài.
Lão Hắc biết rất rõ.
Trong trò chơi, người cùng lúc có được thiết bị xé không gian cấp ba và năng lực điều khiển Licker...
Có lẽ chỉ có một mình Phương Hằng!
Nhưng mà Lão Hắc không ngờ rằng Phương Hằng lại hoàn thành cải tạo thiết bị xé không gian cấp ba trong thời gian nhanh như vậy.
Không ngờ rằng đêm qua Phương Hằng đã xuất hiện ở nơi ẩn núp thứ hai của Liên Bang.
Thậm chí Lão Hắc còn nghi ngờ việc kế hoạch của tổ chức Dạ Kiêu bị tiết lộ ra ngoài trước có phải có liên quan đến Phương Hằng hay không.
“Thằng nhóc được lắm, bị ngươi qua mặt rồi.”
Nét mặt của Lão Hắc hiện lên sự cân nhắc.
“Vì ngươi ta có thể từ chối một vụ làm ăn lớn, ngươi phải giúp ta kiếm được nhiều hơn.”
....
Phương Hằng ở ngay tại đó đợi gần một tiếng đồng hồ, thậm chí trên bầu trời đã xuất hiện vài tia sáng trắng bạc, doanh địa Thương nhân tận thế cuối cùng cũng đã mở cửa với bên ngoài.
Để lại xe tải trong rừng, Phương Hằng một mình đi vào doanh địa Thương nhân tận thế.
“Xin chào, nhà phiêu lưu.”
Thương nhân ở doanh địa là một ông lão tóc bạc phơ.
Vì vừa mới mở cửa cho nên hắn vẫn đang cầm một cái giẻ lau chùi quầy hàng.
“Nhìn mặt ngươi rất lạ, lần đầu đến đây sao?”
“Ừm.” Phương Hằng khẽ gật đầu, tự giới thiệu: “Ta là Phương Hằng đến từ một thế giới song song khác. Thế giới bọn ta cũng đang trải qua Ngày Tận Thế giống với thế giới các ngươi.”
Thương nhân tận thế ngẩng đầu nhìn Phương Hằng một cái.
Hắn không hề tỏ ra quá ngạc nhiên, tiếp tục dùng giẻ lau chùi tay vịn bên quầy hàng.
“Chào mừng ngươi, vị khách đến từ thời không song song. Mọi người đều gọi ta là chú Lâm Tắc, ngươi cần gì?”
“Ta muốn nghe ngóng tin tức của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, ta cần phải tìm bọn họ. Ta biết ngươi có thể giúp được, giúp ta chuyển lời là được, ta đồng ý trả một ít điểm số.”
“Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám...”
Chú Lâm Tắc dừng lại một chút.
Hắn bỏ giẻ lau trong tay xuống, nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.
“Đã rất lâu rồi không nghe đến cái tên này...”
Phương Hằng có một dự cảm vô cùng xấu.
“Là ý gì?”
“Thật sự xin lỗi, ta không giúp ngươi được.”
Chú Lâm Tắc xoay người lại lấy một chai rượu và hai ly rượu từ trên cái tủ ở phía sau xuống.
Hắn mở nắp chai rượu chậm rãi rót vào ly một ly rượu.
“Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đã sớm bị tiêu diệt hoàn toàn từ ba mươi năm trước. Lúc đó ta vẫn còn trẻ, có lần ta cho rằng bọn họ sẽ cứu vớt thế giới của bọn ta.”
“Biến mất rồi?”
Bị diệt đoàn rồi?