Phương Hằng há hốc mồm.
Hắn từng nghe nói có thế giới Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đã bị diệt đoàn.
Không ngờ lại là server thứ năm!
“Ngươi rất kinh ngạc xem ra ở thế giới song song các ngươi, Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám vẫn còn sống.”
Chú Lâm Tắc đẩy ly rượu được rót nửa ly qua cho Phương Hằng.
“Ngươi có để ý khi nói với ta không?”
Phương Hằng có hơi rối bời, một hơi uống sạch rượu trong ly.
“Có thể nói với ta Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám bị tiêu diệt thế nào không?”
Chú Lâm Tắc hồi tưởng lại, nét mặt hiện lên sự nhớ nhung.
“Từ lần hành động đặc biệt, hình như là thành phố Pinewood.”
“Đúng vậy, ta nhớ có lẽ là ở nơi đó, trong lần hành động đó, Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám chịu sự tấn công của Nemesis mà bị tiêu diệt toàn bộ, lực lượng giảm đi đáng kể.”
“Sau đó, bọn ta lại gặp phải thi triều bùng nổ ở khu cách ly, Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám nguyên khí tổn thương nghiêm trọng. Trong lúc bọn họ đang dốc toàn lực ngăn chặn khí độc trong khu cách ly phát tán thì tổng bộ Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám lại chịu một trận tấn công điên cuồng.”
Phương Hằng tiêu hóa lời nói của chú Lâm Tắc.
Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám bị người chơi gài bẫy rồi!
Có lẽ là do những thế lực phản Liên Bang như Dạ Kiêu giở trò.
Rất lâu trước đây Phương Hằng đã nghe nói thế lực phản Liên Bang đã ăn sâu bén rễ ở server thứ năm.
Hắn biết tình hình ở server thứ năm rất tệ, nhưng không ngờ lại thảm đến mức này.
Khoan đã!
Nghĩ kỹ lại, theo như lời chú Lâm Tắc nói, nhiệm vụ chính ở server thứ năm vừa mới tới thành phố Pinewood.
Điều này có nghĩa Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám vẫn chưa kịp phát hiện ra thiên thạch sơ khai.
Thiên thạch sơ khai có lẽ vẫn còn!
“Sau khi Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám bị tiêu diệt, ta đã không còn nhìn thấy hy vọng tận thế kết thúc.”
Chú Lâm Tắc uống một hơi cạn sạch rượu trong ly rồi lại rót đầy cho mình một ly.
“Đến lượt ngươi rồi đó Phương Hằng, bây giờ ta muốn nghe câu chuyện của ngươi.”
“Ở thế giới của ta, bọn ta thành công tiến vào thành phố Pinewood có được tình báo về virus thủy tổ và thiên thạch sơ khai...”
Phương Hằng kể lại câu chuyện chính ở server thứ tám cho chú Lâm Tắc nghe.
“Chú Lâm Tắc, ta cần phải tìm được thiên thạch sơ khai, đây là cách có khả năng cứu vớt được thế giới bọn ta, ngươi có biết tung tích của thiên thạch sơ khai không?”
“Thật xin lỗi người thanh niên, từ trước đến nay ta chưa từng nghe đến món đồ này.”
Trong lòng Phương Hằng lại trầm xuống.
Được thôi.
Mặc dù không biết, nhưng thiên thạch sơ khai có khả năng cao vẫn ở một góc nào đó trong thế giới tận thế.
Mang theo tia hy vọng cuối cùng, Phương Hằng tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có biết ai có khả năng biết hay không?”
“Ta cũng muốn giúp ngươi lắm, nhưng đã rất lâu ta không chú ý đến công ty Meteor rồi.”
Chú Lâm Tắc cúi đầu suy nghĩ: “Theo như ngươi nói, ta đề nghị ngươi nên bắt tay vào từ đầu nguồn để truy tìm tin tức của thiên thạch sơ khai.”
“Đầu nguồn?”
....
Phương Hằng thất vọng rời khỏi doanh địa Thương nhân tận thế.
Đầu nguồn?
Lẽ nào phải bắt đầu điều tra từ thành phố Pinewood?
Phương Hằng gãi đầu, ngáp một cái.
Hắn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thức trắng cả một đêm không ngủ.
Quay lại xe tải, Phương Hằng vứt giường thô sơ xuống, logout ngay tại đó.
Nhọc nhằn xốc khoang trò chơi lên, Phương Hằng hít sâu một hơi.
Tút tút tút...
Điện thoại rung lên liên tục.
“Đến đây đến đây, tên Trần Ngự kia không để ta yên một phút nào.”
Phương Hằng lẩm bẩm nói, lật lại đống khoáng thạch lộn xộn trong phòng tìm kiếm chiếc điện thoại bị lạc mất.
Người có thể kiên trì gọi điện thoại cho hắn không ngừng nghỉ chỉ có một mình Trần Ngự mà thôi.
Phí sức cả một buổi, Phương Hằng mới tìm được chiếc điện thoại từ trong đống đá Kyanite thô.
Nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, Phương Hằng hơi sửng sốt một lúc.
Số lạ?
Phương Hằng dường như trong phút chốc đã đoán được.
Lẽ nào là Lão Hắc?
“Alo?”
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Phương Hằng, là ta.”
“Lão Hắc?”
“Hehe, một thời gian không gặp rồi, xem ra ngươi vẫn còn nhớ ta.”
Lão Hắc cười ha ha mấy tiếng: “Bây giờ đang ở server thứ năm đúng không? Để ta đoán thử, đi tìm thiên thạch sơ khai đúng không?”
Phương Hằng lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
Chuyện đến server thứ năm tìm thiên thạch sơ khai thế mà Lão Hắc cũng đoán được....
Ngoài mặt Phương Hằng vẫn đỉnh đạc cười nói: “Nhờ phúc của ngươi, hơn nữa không phải ngươi bảo ta đến server thứ năm hay sao? Có tin tức lộ ra à?”
“Phương Hằng, ngươi quả thật làm ta kinh ngạc lắm đấy. Nói thật ta không ngờ nhanh như vậy mà ngươi đã hoàn thành cải tạo thiết bị xé không gian cấp ba.”
Phương Hằng bĩu môi: “Vậy sao? Ta nên tự hào phải không?”
“Ngươi quả thật có cái để tự hào. Bây giờ thời gian có hạn, ta nói ngắn gọn thôi, ta muốn ngươi giúp ta làm việc.”
“Có thể, là một cuộc trao đổi ta cần có được thiên thạch sơ khai.”
“Ha ha ha! Thành giao!”
Phương Hằng hơi sửng sốt.
Hắn vốn dĩ chỉ nói cho có lệ thôi, không ngờ Lão Hắc lại một mạch đáp ứng luôn.
“Làm như ta nói, ta có thể bảo đảm trong ba mươi tiếng tiếp theo ngươi sẽ có được thiên thạch sơ khai.”
“Nếu đã là trao đổi, ta cần ngươi làm một vài việc.”
“Có thể.”
“Sảng khoái, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Lần này ta cần tín nhiệm nhiều hơn, cả quá trình làm theo lời ta nói, được hay không?”
“Đương nhiên.”
Phương Hằng cảm thấy đáp ứng trước rồi tính sau.
“Bây giờ ngươi đang ở gần nơi ẩn núp số hai của Liên Bang đúng không?”
“Ừm, đúng vậy.”