“Tốt lắm, bây giờ ta muốn ngươi đi tìm người của Dạ Kiêu.”
“Dạ Kiêu?”
“Đúng vậy, ta giống với ngươi đều không hy vọng ngươi bị bại lộ thân phận. Khoan đã ngươi vào trong trò chơi Chủ thần mua một cái mặt nạ màu đỏ đặc chế, hình vẽ mặt nạ đợi lát nữa ta gửi cho ngươi.”
“Vì để an toàn, ngươi hãy dùng 100 điểm Chủ thần mua một bình thuốc thay đổi diện mạo trong hai mươi bốn tiếng.”
“Số tiền này do ngươi trả.”
“Được, hiện tại Dạ Kiêu đang rất cần một thợ sửa chữa máy móc ưu tú, ta muốn ngươi trước tiên đi tìm bọn họ, giúp bọn họ làm việc.”
“Phái ta đi làm việc? Thiên thạch sơ khai đâu?”
“Đừng vội, người của Dạ Kiêu sẽ đưa ngươi đến một căn cứ thí nghiệm để làm việc, thiên thạch sơ khai ở trong căn cứ thí nghiệm đó.”
Ánh mắt Phương Hằng sáng lên.
Vòng vo cả nửa ngày trời, thiên thạch sơ khai thế mà lại ở trong tay của tổ chức Dạ Kiêu!
“Trước tiên đừng kích động, Phương Hằng.”
“Nơi đó vốn là căn cứ thí nghiệm của công ty Meteor, sau khi bị tổ chức Dạ Kiêu chiếm lấy trải qua sửa đổi đặc biệt, hiện trong tay ta chỉ có bản đồ ban đầu ở nơi đó.”
“Dạ Kiêu kiểm soát nơi đó vô cùng chặt chẽ...”
....
“Hậu hoa viên? Rất nhiều đá?”
Lúc đầu, Tôn tiên sinh cũng không tin lời của nhân viên quét dọn.
Mãi cho đến khi hắn được mấy người nhân viên quét dọn dẫn đến hậu hoa viên, tận mắt nhìn thấy từng đống đá được chất trong hậu hoa viên.
“Chuyện này là thế nào?”
“Có lẽ là do Phương Hằng tiên sinh, trước đây bọn ta còn định gọi người đến xử lý đống đá này lại bị Phương Hằng tiên sinh ngăn cản lại.”
“Phương Hằng?”
Tôn tiên sinh cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Tối đêm qua Phương Hằng còn đi tới đi lui chạy đến thư viện, nói cái gì mà tìm linh cảm gì đó.
Còn chưa yên ổn, hôm nay lại tìm ra một đống đá để ở hậu hoa viên lại có ý gì nữa đây?
Nếu Phương Hằng không phải là khách quý của Mạc Vân Tiêu, là bạn thân tri kỉ với Mạc Gia Vĩ người kế thừa duy nhất của dòng họ Mạc, thì quản gia Tôn thiếu điều ra tay ném người này ra bên ngoài.
Đợi đã, hắn đặt nhiều đá như vậy vào trong hậu hoa viên từ khi nào thế?
“Quản gia Tôn thức sớm như vậy sao?”
Phương Hằng đi vào hậu hoa viên, cười ha ha chào hỏi mọi người.
Hắn vừa lập ra kế hoạch hành động tiếp theo với Lão Hắc, vừa cúp điện thoại lại đúng lúc nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền vào từ cửa sổ, thế là vội vàng chạy ra.
“Phương Hằng tiên sinh... Ngươi đây là?”
Gương mặt quản gia Tôn mang theo nụ cười nhìn Phương Hằng, chờ hắn cho một lời giải thích.
“À cái này... Thật ngại quá, mấy hòn đá này đều rất quý, trong lúc nhất thời ta không tìm được nơi nào...”
“Tạm thời chất ở trong hậu viện một thời gian, đây đều là những hòn đá rất quý giá, cho nên nhất định phải cẩn thận không thể để người khác trộm mất.”
Quý giá?
Tôn tiên sinh chẳng hề tin lời Phương Hằng nói.
“Phương Hằng tiên sinh, ngươi vừa mới đến, có phải bị người khác lừa rồi không? Loại đá này thật sự quý lắm sao?”
“Đương nhiên rồi, quý lắm đó.”
Quản gia Tôn tiện tay cầm một hòn đá thô lên đặt trong tay quan sát.
Trong hòn đá thô phát ra một ánh sáng màu lam mơ hồ.
Ngọc lam sắc?
Nhưng màu xanh này lại sáng như vậy, nhìn thế nào cảm thấy giả thế đấy.
“Nhưng mà...”
“Ba ngày, sau ba ngày ta nhất định sẽ xử lý gọn gàng, làm phiền anh Tôn rồi.”
....
Khó khăn lắm mới thuyết phục được quản gia Tôn cho để khoáng thạch ở hậu hoa viên, Phương Hằng lại minh tưởng ba tiếng đồng hồ, hồi phục lại toàn bộ tinh lực quay lại trò chơi lần nữa.
Tốn 110 điểm Chủ thần, trước tiên Phương Hằng mua một mặt nạ màu đỏ hình dạng tự thiết kế dựa theo hình ảnh mà Lão Hắc gửi trước khi tiến vào trò chơi và thuốc đổi gương mặt trong hai mươi bốn tiếng.
Tiến vào Zombie Ngày Tận Thế, Phương Hằng mang mặt nạ lên, uống nước thuốc rồi lái xe tải đến tọa độ địa điểm đã hẹn.
Vì để tránh xe tải làm bại lộ thân phận, Phương Hằng dừng xe lại vị trí cách nơi hẹn điểm thu thập một kilomet, chậm rãi đi bộ đến đó.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc nơi ẩn núp bỏ hoang.
Nơi ẩn núp bỏ hoang bị phá hủy trong thi triều, chỉ còn lại một nửa cái xác.
Đi vào nơi ẩn núp, Phương Hằng nhìn xung quanh một vòng.
Hai thành viên tổ chức Dạ Kiêu mang mặt nạ màu trắng bạc một người bên trái một người bên phải bước ra từ phía sau trụ đá.
“Ngươi là người do Lão Hắc giới thiệu đến?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Chúng ta là người do Dạ Kiêu phái đến đón ngươi, đi theo bọn ta.”
Hai người so sánh mặt nạ trên mặt Phương Hằng một lúc rồi dẫn Phương Hằng đi đến cánh cửa sau đống đổ nát.
Phương Hằng đi theo hai người cùng đi ra từ cánh cửa sau nơi ẩn núp bỏ hoang.
Bên đường đậu một chiếc SUV màu đen.
“Đi, lên xe.”
Ngồi lên xe, Phương Hằng nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: “Phải mất bao lâu?”
“Nếu như thuận lợi thì khoảng hai tiếng đồng hồ.”
Phương Hằng lấy một cái túi ngủ từ trong balo ra: “Ta offline nghỉ ngơi một tí, hai tiếng sau gọi ta dậy.”
Hai người chơi của Dạ Kiêu nhìn nhau một cái.
Đa số người chơi lần đầu tiên nghe đến tổ chức phản Liên Bang Dạ Kiêu của bọn họ, ít nhiều cũng sẽ căng thẳng.
Rất ít người thoải mái được như Phương Hằng.
“Không được.”
“Lão Hắc có lẽ đã nói với ngươi, để tránh nhiệm vụ bị tiết lộ, trong quá trình thực hiện hành động cấm thao tác logout. Đây cũng là suy xét cho an toàn của đôi bên.”