“Tương ứng, Dạ Kiêu sẽ cho người thêm bồi thường nhiệm vụ.”
Hừ...
Phương Hằng bĩu môi.
Hắn chắc chắn không nhận được tiền từ cái gọi là bồi thường đó, có lẽ sẽ bị Lão Hắc ở giữa giữ làm của riêng.
Coi như là cái giá đổi lấy thiên thạch sơ khai đi.
Phương Hằng thu giường thô sơ lại, điều khiển zombie bình thường rải rác ở đằng xa chậm rãi chao đảo đi đến.
Cả đoạn đường im lặng.
Ở trên xe chịu xóc nảy gần một tiếng rưỡi, chiếc xe chạy vào khu hoang dã.
Phương Hằng xuyên qua cửa sổ quan sát bên ngoài.
Khu số năm, khu vực hoang dã.
Một vùng rộng lớn đều bị thế lực phản Liên Bang kiểm soát.
Trước đây trên diễn đàn Phương Hằng đã từng xem qua một vài thảo luận.
Nghe nói giữa các thế lực phản Liên Bang cũng không phải bền chắc như thép, trong lúc ma sát lớn nhỏ phát sinh chuyện ngươi sống ta chết cũng rất bình thường.
Nhưng một khi thế lực Liên Bang có ý đồ xâm nhập vào khu hoang dã, bọn họ đều đoàn kết cùng đối phó bên ngoài.
Men theo con đường khu hoang dã đi liên tục nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe quẹo vào một con đường nhỏ mới xây không lâu.
Rất nhanh chiếc xe dừng lại bên ngoài một viện nghiên cứu.
Phương Hằng không xuống xe ngay.
Qua lớp cửa sổ hắn nhìn thấy bên ngoài viện nghiên cứu đậu không ít xe tải cỡ lớn.
Rất nhiều người chơi đang vận chuyển vật tư từ xe tải xuống.
Trên mặt của những người chơi này đều không mang mặt nạ.
Ê? Cái rương?
Nhìn kỹ lại Phương Hằng cảm thấy mấy cái rương này hơi quen mắt.
Không phải đều là quặng Kyanite thô hôm qua vừa cướp được ở quặng mỏ đó chứ?
Phương Hằng nghi ngờ.
“Đến rồi, có thể xuống xe.”
Phương Hằng mở cửa xe ra bước xuống xe.
Mặt trời chói chang treo trên bầu trời cao.
Phương Hằng nheo mắt, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà trước mắt.
Toà nhà năm tầng, tòa nhà phụ có một lượng lớn tháp đại bác.
Mấy người mang mặt nạ màu trắng bạc đứng trước cửa viện nghiên cứu.
Trong đám người chỉ có một mình Tư Không Mậu không mang mặt nạ, hắn nhìn Phương Hằng, ánh mắt dừng lại trên mặt nạ màu đỏ của Phương Hằng.
“Ta là Tư Không Mậu, người phụ trách của viện nghiên cứu.”
“Phương Thạc.”
Phương Hằng thản nhiên trả lời, ánh mắt chuyển sang Tư Không Mậu.
Tư Không Mậu!
Tội phạm truy nã cấp S của Liên Bang!
Là một nhân vật khó chơi.
Phương Hằng có chút ấn tượng với hắn.
Có thể vào được danh sách tội phạm truy nã cấp S phần lớn chia làm hai loại.
Một loại là thực lực mạnh đến mức độ nhất định, có được năng lực phá hủy cực mạnh khiến Liên Bang cảm thấy uy hiếp cực lớn.
Một loại khác chính là dựa vào sự cố gắng của bản thân làm mưa làm gió trong trò chơi, tội phạm gây nên sự tổn hại cực lớn cho Liên Bang.
Tư Không Mậu thuộc loại phía sau.
“Đợi ngươi đã lâu rồi, thời gian có hạn chúng ta vừa đi vừa nói.”
Tư Không Mậu xoay người dẫn Phương Hằng đi vào trong viện nghiên cứu, giới thiệu sơ lược về tình hình trong viện nghiên cứu cho Phương Hằng.
“Tòa nhà này từng là một trong những viện nghiên cứu của công ty Meteor, bây giờ đã bị Dạ Kiêu chúng ta nắm trong tay hoàn toàn.”
Một hàng người đi thẳng vào trong viện nghiên cứu, dừng lại trước thang máy vận chuyển hàng hóa.
Tư Không Mậu ấn nút xuống tầng hai tầng hầm.
Mấy người chơi đang đẩy xe đẩy mỏ cũng cùng vào thang máy.
“Sau khi chiếm được viện nghiên cứu, bọn ta đã cải tạo hoàn toàn nơi này, tăng cường năng lực phòng ngự của viện nghiên cứu.”
“Khu hoang dã đều là tổ chức phản Liên Bang, bọn ta nhất trí với bên ngoài, tính an toàn khá cao, sau đó là tính bí mật...”
“Bí mật?”
Phương Hằng nhìn người chơi ở bên cạnh đang vận chuyển vật tư khoáng thạch, trong lòng thầm nói còn coi là bí mật không?
“Kế hoạch xuất hiện biến cố, tối hôm qua bọn họ mới tới đây, hai ngày trước chỉ có thành viên trung tâm của tổ chức Dạ Kiêu mới biết sự tồn tại của viện nghiên cứu này.”
Tư Không Mậu chú ý đến ngữ khí của Phương Hằng nên đã giải thích.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Phương Hằng hỏi: “Phương Thạc, cấp bậc máy móc và cấp bậc xây dựng của ngươi lần lượt là bao nhiêu?”
“Đều là cấp 15, ngoài ra còn có thêm kỹ năng thiên phú.”
Phương Hằng cố ý nói ít đi ba cấp.
Trong đôi mắt của Tư Không Mậu lóe lên một tia kinh ngạc.
“Ngươi đã mười lăm cấp rồi?”
“Ừm.”
“Lợi hại quá.”
Tư Không Mậu gật gù tán thưởng.
Cấp 15, trong khu số năm cấp bậc này chắc chắn thuộc về người chơi thâm niên.
“Xem ra Lão Hắc đã giới thiệu cho ta một ứng viên đáng tin cậy.” Tư Không Mậu cảm thán một câu, cố ý mà như vô tình hỏi: “Sao ngươi quen được Lão Hắc vậy?”
“Lúc đầu là thông qua một nhiệm vụ giấu tên, lúc đó ta không biết hắn có liên quan với Dạ Kiêu các ngươi, suýt thì bị hắn bẫy cho một vố.”
Phương Hằng nói rồi bật cười: “Nhưng mà số tiền mà hắn cho vẫn rất nhiều, đến tay cũng kịp lúc.”
“Đinh đoong!”
Thang máy dừng lại tầng ba tầng hầm.
“Đi thôi.”
Cả một đường Phương Hằng đều quan sát địa hình xung quanh.
Trông coi bên trong viện nghiên cứu khá nghiêm ngặt, thường xuyên có thể thấy người chơi Dạ Kiêu mang mặt nạ trắng bạc.
Đi được một đoạn đường dài khoảng mười mét, phía trước xuất hiện một bệ đỡ ngầm cực lớn.
“Nơi này chính là phòng điều khiển chính của viện nghiên cứu.”
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng điều khiển chính, đồng tử của Phương Hằng co rút lại.
Đó là...
Ngay chính giữa bệ đỡ đứng sừng sững một thiết bị máy móc cỡ lớn.
Có rất nhiều người chơi đang vây xung quanh cái máy đó để đo lường tính toán và cải tạo.
Cái quỷ gì vậy?