Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 503 - Chương 506: Lẻn Vào Tiểu Đội (2)

Chương 506: Lẻn vào tiểu đội (2)

Ban đêm, đám Huyết tộc rời khỏi viện nghiên cứu, bọn họ không quan tâm các người chơi Liên Bang đang bao vây bên ngoài, mà đi thẳng rồi tập hợp ở tuyến đầu của chiến trường.

Liên Bang bị đám Huyết tộc Dạ Kiêu coi thường.

Nhưng họ cũng chẳng có các nào với việc này.

Năng lực phòng thủ của viện nghiên cứu cực kỳ vững chắc, còn thêm cả rất nhiều Huyết tộc quấy rối bên cạnh nên họ hoàn toàn không thể lẻn vào, chỉ có thể tạm thời co đầu rụt trong trận tuyến phòng ngự được xây dựng tạm thời.

Cố ép tấn công cũng chỉ có thể nhận được tổn thất lớn hơn mà thôi.

Bọn họ chỉ có thể bảo vệ trận địa, sau đó dọn dẹp Huyết tộc, đợi đến bình minh mới có thể phản công.

"Đi theo ta."

Trong mắt Phương Hằng bao phủ một quầng sáng màu đỏ.

Sau khi phân biệt rõ ràng phương hướng trong bóng đêm, Phương Hằng dẫn các người chơi đến lối vào đường nước ngầm.

Rất nhanh sau đó, cạnh một dòng suối, Phương Hằng tìm thấy cửa vào cống thoát nước.

Kinh nghiệm di chuyển trong cống thoát nước của Phương Hằng vô cùng phong phú.

Hắn lấy một cái khăn tẩm đầy nước hoa từ trong ba lô lên đeo lên mặt, dẫn đầu chui vào trong cống thoát nước.

Những người chơi khác nhìn nhau, sau đó học theo dáng vẻ của Phương Hằng, chế một cái khăn đeo lên mặt, lần lượt đuổi theo.

Ngay lúc đầu thì vẫn chưa nhận ra, nhưng sau khi đi theo Phương Hằng một đoạn đường, Vũ Hành Văn nhận ra có vẻ Phương Hằng rất quen thuộc với cống thoát, quả thật cứ như đã đi qua hơn một trăm lần.

Nhưng điều kỳ lạ hơn là, trên đường đi Vũ Hành Văn đã chuẩn bị sẵn sàng có thể chiến đấu trong bất kỳ tình huống nào.

Tuy nhiên đi đến tận bây giờ, thậm chí bọn họ cũng chẳng thấy một nửa sinh vật Zombie nào.

Điều này vô cùng kỳ lạ!

"Phương Hằng, đây là lần đầu tiên ngươi đến đây sao?"

"Dĩ nhiên."

Nhiếp Phỉ Nhiễm cũng tò mò, dò hỏi: "Nhưng trông như ngươi rất quen với nơi này?"

“Đúng, ta có một người bạn, hơn nữa hắn cũng rất khách khí, biết chúng ta sắp tới đây, nên hắn đã giúp chúng ta dọn dẹp lối đi trước.”

Phương Hằng bật cười ha ha và nói, hắn còn bày ra dáng vẻ như ta có rất nhiều bạn ở bên ngoài, và cũng rất được hoan nghênh.

Đi về phía trước dọc theo lối đi, hơn mười phút sau, Phương Hằng dừng bước.

Môi trường cống thoát nước hôi hám đã làm đám người Vũ Hành Văn thấy ấn tượng.

Vũ Hành Văn bịt mũi miệng và hỏi: “Hết đường rồi sao?”

Phương Hằng giải thích: “Có hai lối đi có thể dẫn tới viện nghiên cứu, lối thứ nhất cách sau bức tường này khoảng mười lăm mét, chúng ta có thể trực tiếp đến tầng hầm lầu hai của viện nghiên cứu.”

“Ngoài ra, chúng ta có thể tiến về phía trước dọc theo cống thoát nước, mười phút sau ta sẽ nhìn thấy đường ống thông gió nối với viện nghiên cứu, chúng ta có thể bò ở trong đường ống đó để vào viện nghiên cứu.”

“Nhưng đường ống thông gió rất nhỏ, lối đi bên trong cũng rất khúc khuỷu, nên sẽ mất nhiều thời gian hơn.”

Môi trường cống thoát nước rất tệ, nên Vũ Hành Văn cũng không muốn trú ở đây thêm nữa, vì vậy hắn nhìn về phía Nhiếp Phi Nhiễm.

Nhiếp Phi Nhiễm hiểu được ánh mắt của Vũ Hành Văn, nên nàng vừa bịt lỗ mũi vừa trả lời: “Giới hạn của một lần dịch chuyển là 20 mét.”

Nàng đi tới bên tường rồi đưa tay đè lên vách tường: “Vách tường làm từ vật liệu đá bình thường trộn lẫn với hợp kim kim loại, có thể hoàn tất việc dịch chuyển nhóm.”

“Vậy được, chúng ta trực tiếp dịch chuyển vào thôi.”

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt lấy súng ống ra và nạp đạn, kiểm tra trang bị, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xong, Vũ Hành Văn đưa tay ra hiệu với mọi người.

“Ba, hai, một!”

“Dịch chuyển!”

Phương Hằng cảm giác ở trước mắt có một tia sáng xoẹt qua.

Giây kế tiếp, hắn phát hiện bản thân đã xuất hiện ở bên trong lối đi bộ của tầng kế tiếp.

“Cộp!”

Bên cạnh, Trần Tử Dương gõ nhẹ ngón tay một cái.

Camera giám sát ở gần lối đi bị nhiễu loạn bởi từ trường, nó lập tức ở trạng thái bị tê liệt.

Trong lòng Phương Hằng khẽ động, hắn đưa ngón tay cái lên với Trần Tử Dương.

“Chiêu này hay đấy.”

“Cũng tạm.”

Trần Tử Dương đáp lại, hắn lấy súng ống ra để đề phòng xung quanh.

Lối đi mà mọi người dịch chuyển tới không hề có kẻ địch.

Họ thuận lợi lẻn vào trong lối đi, hiện tại mọi thứ đều đang diễn ra thuận lợi đến bất ngờ.

Phương Hằng nhún vai và lùi về phía sau đội một cách có ý thức.

“Các vị, bạn của ta chỉ có thể làm đến đây thôi, kế đến phải dựa vào các ngươi rồi, về phương diện đánh nhau thì ta cũng không giỏi lắm đâu.”

“Đánh giá từ vị trí của dao động trong khe hở không gian, lối đi thời không dịch chuyển tới hướng của tầng hầm lầu ba hoặc là tầng hầm lầu bốn. Chúng ta bắt đầu từ tầng hầm lầu ba rồi đi lần qua từng nơi.”

Vũ Hành Văn vừa nói, vừa nhìn về phía Nhiếp Phi Nhiễm, hỏi: “Có thể trực tiếp dịch chuyển tới tầng kế tiếp không?”

Nhiếp Phi Nhiễm uống một lon bò húc để nhanh chóng khơi dậy tinh thần, nàng nói: “Mỗi lần dịch chuyển cần cách nhau 10 phút.”

“Ta đề nghị tốt hơn hết là không nên tiến hành dịch chuyển nữa.”

“Hừm.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Lỗi.

Từ lúc bắt đầu bước chân vào viện nghiên cứu, chân mày của Chu Lỗi vẫn luôn nhíu chặt lại.

Hắn giải thích: “Ta cảm nhận được là có một lượng lớn Huyết tộc đang tồn tại ở tầng dưới, nếu chúng ta tùy tiện dịch chuyển tiếp, thì sẽ bị Huyết tộc bao vây và rơi vào cảnh nguy khốn mất.”

“Ngươi có đề nghị gì?”

Bình Luận (0)
Comment