Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 531 - Chương 533: Tưởng Tượng

Chương 533: Tưởng tượng

“Ngươi có biết, ta cũng không thể hòa hợp với khu bảy, đúng không, cho nên vật tư mà ban đầu các ngươi đồng ý cho ta trực tiếp đưa qua khu bảy đi.”

Nghe được Phương Hằng chỉ là đến đòi lấy vật tư, Trần Ngự thả lỏng một chút.

Hắn chỉ sợ Phương Hằng làm việc gì đó vô lý ở khu tám.

Khu bảy không cần quản đâu!

“À, là chuyện này à, tuyệt đối không thành vấn đề, ta nói chuyện với cấp trên một chút là được.”

Tâm trạng Trần Ngự nhất thời tốt lên không ít, dùng giấy bút ghi chép vật tư Phương Hằng cần.

“Rất gấp? Không sao, đống vật tư này của ngươi này đợt đặc biệt, khu bảy mở server lâu như vậy, giàu có hơn khu tám của chúng ta nhiều, nếu thuận lợi trước sáng mai có thể đến nơi......”

“Ừ, được được, cỏ thất tinh, hoa kim ngân......”

“Có có, chỉ là cỏ đuôi rắn khá phiền phức, là thuộc loại dược liệu hiếm có.”

“Ha ha, xem ngươi nói kìa, ngươi cũng mở miệng rồi, ta khẳng định nghĩ cách giúp ngươi mang đến tay.”

“Gì? Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu? Bạn của ngươi cần nhiều dược liệu như vậy làm gì?”

“Ok, ta giúp ngươi liên lạc, đồ đưa đến đâu?”

Lần trước chuyện setver năm, Liên Bang thiếu Phương Hằng một lượng lớn vật tư.

Hiện tại có thể dùng đồ của khu bảy bồi thường, trong lòng Trần Ngự cảm thấy Phương Hằng thật sự là người lương thiện.

Dù sao giá hàng của khu bảy tương đối thấp một chút, còn không chiếm kinh phí khu tám của bọn họ!

Trần Ngự đang múa bút thành văn, trên giấy ghi chép vật liệu mà Phương Hằng cần, cửa văn phòng bị gõ vang.

Một binh lính Liên Bang đẩy cửa vào.

Nhìn thấy lại gọi điện thoại, binh lính gật đầu với Trần Ngự, nhỏ giọng nói: “Trưởng quan, thư yêu cầu khẩn cấp đến từ khu bảy.”

Binh lính đặt một lá thư yêu cầu lên bàn, cẩn thận lui ra ngoài.

Đã trễ thế này, còn có thư yêu cầu khẩn cấp?

Còn là khu bảy?

Trong lòng Trần Ngự bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, vừa tiếp điện thoại vừa mở thư yêu cầu ra xem xét.

Nhiệm vụ chính của khu bảy xuất hiện nhân viên không biết, yêu cầu khu tám hỗ trợ điều tra thông tin của nhân viên.

Hửm???

Cái quỷ gì? Phương Hằng?

Theo văn kiện lật qua, nhìn thấy cái tên bỗng nhiên nhảy ra, Trần Ngự kinh ngạc.

Hắn tỉ mỉ xác nhận nội dung trên thư yêu cầu.

Chiều hôm nay khu bảy phát hiện trên bảng xếp hạng cống hiến nhiệm vụ chính bỗng nhiên nhảy ra một nhân viên không biết, tên là Phương Hằng.

Hy vọng xác nhận thân phận của Phương Hằng có phải cùng một người với Phương Hằng của server tám không.

Trần Ngự chớp mắt mấy cái, nhìn điện thoại đang cầm trên tay phải.

Không phải chứ? Trùng hợp như vậy......

Phương Hằng vừa mới nói người bạn kia sẽ không phải chính là......

Bản thân hắn?

Nhưng hắn không có việc gì chạy tới khu bảy làm gì?

Trừng phạt của chuyển server cực kỳ nghiêm trọng! Gần như chính là làm lại từ đầu!

Chẳng lẽ......

Trần Ngự có một ý tưởng khủng bố.

Chẳng lẽ bởi vì nhiệm vụ chính của khu tám bị hủy không thể chạy, Phương Hằng chạy tới gây họa khu bảy?

Quả thật là chuyện mà Phương Hằng có thể làm được!

Lật đến cuối cùng của thư yêu cầu mấy tấm ảnh kèm theo, lúc này Trần Ngự xác định, người đó tuyệt đối chính là bản thân Phương Hằng!

Cái quỷ gì!

Trần Ngự nhanh chóng lại cầm điện thoại lên.

“Alo? Phương Hằng? Phương Hằng của khu bảy đến tột cùng có phải ngươi hay không?”

“Ồ? Ngươi cũng biết rồi? Có chút nhanh.”

Trong lòng Phương Hằng vừa động.

Xem ra không giấu được rồi.

Từ lúc tên của hắn trèo lên bảng xếp hạng độ cống hiến nhiệm vụ chính Phương Hằng đã có dự cảm.

Trần Ngự rất hiểu mình, cho dù mang mặt nạ, một vài động tác theo thói quen rất nhỏ căn bản không có khả năng giấu được hắn.

“Không giả vờ nữa, ngả bài, đúng, Phương Hằng khu bảy chính là ta.”

“Ngươi...... Chuyển server qua khu bảy?”

Trần Ngự theo bản năng cho rằng Phương Hằng vứt bỏ khu tám, trực tiếp chuyển qua tác chiến ở khu bảy.

Phương Hằng im lặng không lên tiếng, quyết định để bản thân Trần Ngự ngộ ra.

Với Trần Ngự, cái này của Phương Hằng gọi là ngầm thừa nhận.

Hắn nuốt nước miếng, tốn gần một phút đồng hồ mới tiêu hóa hết tin tức này.

Khó trách trong khoảng thời gian này khu tám sóng yên biển lặng.

Thì ra hắn chạy tới khu bảy!

Nhưng mà Phương Hằng cũng là người hung hãn, mắt thấy nhiệm vụ chính của khu tám không cách nào hoàn thành, trực tiếp chạy tới khu bảy dạo chơi một đợt.

Server tám phát triển đến bây giờ, thế lực lớn như vậy, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, bắt đầu từ đầu cạnh tranh với những người chơi cũ tích lũy mười mấy năm.

Có nghị lực!

Là nhân vật hung hãn!

Trần Ngự điên cuồng tưởng tượng.

Nhưng mà nói ra, trước mắt các công hội trò chơi lớn trong khu tám dường như đã ngầm thừa nhận một phe nhà tù của Phương Hằng và một phe Liên Bang có địa vị thống trị lớn mạnh.

Chủ yếu vẫn là vì khoảng thời gian trước bị quân nhà tù của Phương Hằng đánh sợ.

Hiện giờ Phương Hằng đi khu bảy, hơn phân nửa khu tám cũng sẽ không buông tha, thế lực nhà tù hẳn là sẽ giao cho phía Công nghiệp nặng Bắc Hà quản lý.

Tin tức này nếu như bị người chơi khác biết được, chỉ sợ khu tám không dễ dàng gì mới ổn định lại vừa phải nổi lên không ít sóng gió.

Không chừng sẽ có người chơi công hội liên hợp lại khiêu chiến phía nhà tù khu tám, thử lần nữa tiến hành một đợt chia cắt lợi ích......

Trong nhất thời, Trần Ngự suy nghĩ rất nhiều, hắn cảm thấy trong khoảng thời gian này bản thân phát triển rất nhiều, vấn đề suy nghĩ cũng càng ngày càng toàn diện.

“Ta hiểu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment