Osborne hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt này, hắn lập tức quay đầu nhìn Phương Hằng.
“Một mình ngươi đã hoàn thành nó sao?”
Phương Hằng nở nụ cười trên khuôn mặt, hắn chỉ về phía mấy tên dược tễ sư đang sống không bằng chết kia.
“Không phải là công lao của một mình ta đâu, bọn họ cũng đã giúp ta rất nhiều.”
Osborne quay đầu nhìn về phía mấy tên dược tễ sư.
Đám npc dược tễ sư đồng loạt lộ ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Rốt cuộc là sao hắn có thể làm được chứ?
Chỉ trong một buổi tối không thể nào hoàn thành nhiều thuốc như vậy! Cho dù là có những người khác hỗ trợ thì cũng vậy!
Osborne hiểu rất rõ về trình độ của mấy tên dược tễ sư sư này, một ngày mà họ hoàn thành tổng cộng 50 bình là đã phát huy hơn mức bình thường rồi.
Hơn cả nghìn lọ thuốc, dù có giết bọn họ cũng không làm được!
Chẳng lẽ là thuốc có vấn đề!
Osborne ý thức được vấn đề ở chỗ đó, trong lòng hắn khẽ động.
Mang theo vẻ mặt u ám, hắn đi tới cạnh một cái rương chứa thuốc chiến thần thành phẩm ở rìa nhà kho, rồi tiện tay cầm một lọ thuốc lên để tiến hành kiểm tra.
Mở nắp lọ ra, một mùi quen thuộc xộc vào lỗ mũi hắn.
Osborne khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Ồ.
Vậy mà lại không có vấn đề gì!
Đúng thật là thuốc chiến thần!
Hơn nữa còn là thuốc cấp e.
Mặc dù chất lượng không cao, nhưng nó chắc chắn là sản phẩm đạt tiêu chuẩn!
Nhưng mà...
Làm sao có thể chứ?
Làm sao có thể chế ra nhiều sản phẩm đạt tiêu chuẩn như vậy chỉ trong một buổi tối.
Osborne lại tiện tay cầm một lọ khác lên.
Đạt tiêu chuẩn!
Hắn lại đổi một chai khác.
Vẫn đạt tiêu chuẩn!
Osborne lại nhích sang bên cạnh mấy bước, hắn mở thử một cái rương khác ra, và lấy một lọ từ bên trong.
Vẫn đạt tiêu chuẩn!
Những gì đang xảy ra trước mắt đã nằm ngoài sự hiểu biết của Osborne.
Lý trí nói với hắn rằng chỉ một buổi tối mà có thể chế tạo ra một lượng lớn thuốc, chắc chắn là có vấn đề.
Nhưng vấn đề là ở đâu chứ?
Osborne lộ ra vẻ mặt có hơi kinh khủng.
La Thập nhìn Osborne kiểm tra thực hư ở từng cái rương, thì không nhịn được mà đi tới bên cạnh của Osborne: “Ngươi kiểm tra lâu như vậy, rốt cuộc thế nào rồi? Có đạt tiêu chuẩn không?”
Osborne ngừng tay lại, hắn im lặng, quay đầu nhìn về phía Phương Hằng.
“Mẹ nó! Nói chuyện đi!”
La Thập thấy Osborne cứ chậm chạp không nói câu nào, thì hắn bắt đầu nổi cơn tức giận, hắn không kìm được, không nói lời nào mà thuận tay cầm một lọ thuốc chiến thần ở trong rương lên và ngửa đầu đổ vào miệng uống ừng ực.
Khi thuốc chảy vào miệng hắn, một cảm giác mát lạnh quen thuộc chảy khắp cơ thể hắn, cái cảm giác đó sảng khoái và thông suốt giống như uống một ngụm lớn coca lạnh đầy bọt vào ngày nóng bức vậy!
“Rắc!”
La Thập dùng sức một chút, cái lọ trong tay hắn đã bị bóp nát.
“Ha ha ha! Là thuốc chiến thần! Thật sự là thuốc chiến thần!”
La Thập quay đầu nhìn về phía Phương Hằng, đôi mắt hắn nóng rực như lửa.
“Được lắm! Phương Hằng! Quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng! Ta sẽ ghi công lao đầu tiên của ngươi ở lần hành động này!”
“Cảm ơn sự tin tưởng của ngươi.”
Phương Hằng mỉm cười và gật đầu với La Thập một cái.
Osborne lại kiểm tra mấy cái rương được chất đống ở trong nhà kho với vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong nhà kho có ít nhất là cả nghìn chai thuốc chiến thần!
Chỉ một buổi tối mà Phương Hằng đã chế ra hơn cả nghìn chai thuốc chiến thần! Rốt cuộc là làm sao hắn làm được!
Trên lý thuyết là không thể nào có chuyện như thế xảy ra được!
Osborne nhìn về phía Phương Hằng và hỏi: “Phương Hằng, rốt cuộc là làm sao ngươi làm được?”
“Trong Ngày Tận Thế, những người như chúng ta cũng cần phải có chút kỹ năng sinh tồn mà, phải không?”
Phương Hằng vừa nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho mấy tên dược tễ sư ở trong phòng: “Ta vẫn sẽ tiếp tục chế tạo ra thêm nhiều thuốc chiến thần, ta sẽ tạm thời trưng dụng mấy nhân viên này, bọn họ có thể giúp được ta.”
“Có thể.”
Osborne lập tức đồng ý với yêu cầu của Phương Hằng.
Sau khi cảm thấy bất ngờ và không dám tin xong, hắn chợt vui mừng khôn xiết!
Bất luận là Phương Hằng đã làm được bằng cách nào đi nữa, thì hắn chắc chắn là một thiên tài ở mặt chế tạo thuốc!
Với hiệu suất chế tạo thuốc như thế này, bọn họ sẽ có đủ thuốc chiến thần để cung ứng cho mấy khu vực gần trấn Duyên Khê, có thể xem như là đã giải quyết được vấn đề lớn nhất mà hiện tại quân đoàn Thập Hoang Giả bọn họ đang gặp phải.
Điều quan trọng hơn là, Phương Hằng vẫn còn cách để tìm được một lượng lớn dược liệu!
Điều này có nghĩa là bọn họ vẫn có thể phân phối thêm nhiều thuốc chiến thần.
Ở một góc độ nào đó mà nói, số lượng thuốc chiến thần quyết định sức chiến đấu tổng thể của quân đoàn Thập Hoang Giả.
Nếu so với năng lực chế tạo thuốc mạnh mẽ của Phương Hằng thì mấy cái khác đều không quan trọng!
Mặc kệ Phương Hằng có đang giấu bí mật nào ở trên người, chỉ cần Phương Hằng có thể chế tạo ra thuốc chiến thần, thì hắn sẽ cố gắng thỏa mãn hết tất cả mọi thứ!
La Thập không hiểu hai người Phương Hằng và Osborne đang nói gì mà chất thuốc rồi không chất thuốc.
Hắn chỉ biết là, hiện tại cả đội của bọn hắn có thể có một lượng lớn thuốc chiến thần! Bọn họ không cần phải túng quẫn giống như trước là chỉ lúc vạn bất đắc dĩ lắm mới được uống một lon.
Đã có thể uống tùy thích, làm thức uống!