Hắn không khỏi cúi đầu, sờ cằm, rồi suy nghĩ.
Hắn không ngờ khu bảy lại có phản ứng lớn như vậy.
Lại còn cuống cuồng chạy tới từ chỗ rất xa để gây phiền phức cho tìm trấn quân đoàn Thập Hoang Giả ở trấn Duyên Khê…
Liệu quân đoàn Thập Hoang Giả có thể chịu nổi không đây.
Phải dọn dẹp sạch sẽ thuốc gây nghiện cho bọn họ.
Vốn dĩ Phương Hằng định đợi sau khi giao nộp hết toàn bộ số thuốc mà hắn đã lấy được nhờ đánh thắng để đổi lấy phần thưởng, rồi mới đốt nhà kho.
Dẫu sao hắn cũng là người của phe đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, làm như vậy là tránh để cho thuốc chiến thần gây phiền phức cho hắn về sau.
Hiện tại, nếu người chơi khu bảy cũng đã đánh tới cửa, vậy thì hắn nhất định phải thay đổi kế hoạch một chút rồi.
Cứ để cho những người chơi của khu bảy đánh nhau một trận quyết liệt với và quân đoàn Thập Hoang Giả nghiện thuốc vậy.
Nếu vẫn không thể đánh thắng, thì hắn vẫn còn đám zombie có thể ra trận.
Nếu vẫn không đánh lại…
Vậy thì chuồn đi thôi.
Hai bên đánh nhau, nói không chừng bản thân hắn đứng bên có thể kiếm được nhiều điểm cống hiến.
Ừm!
Cứ để cho bọn họ đánh nhau!
Phương Hằng nghĩ, dù sao thì bản thân hắn cũng không bị chịu thiệt trước làn sóng này.
Điều kiện tiên quyết là hắn phải giao nộp nhiệm vụ trước khi hai bên đánh nhau, và kiếm được đủ điểm cống hiến.
Không biết tại sao, khi thấy Phương Hằng nở nụ cười ở trên khuôn mặt, Mạc Gia Vĩ lại không khỏi cảm thấy rùng mình.
Có phải đại thần lại đang có ý đồ xấu xa nào không?
Phương Hằng ngẩng đầu lên và nói: “Được rồi, ta đã hiểu, ta sẽ dạy cho bọn họ một bài học, đúng rồi, phòng ngự ở khu tám vẫn đang đợi được củng cố, cẩn thận có người tới gây chuyện ở server tám, nếu có chuyện gì nữa thì chúng ta lại nhanh chóng liên lạc…”
Sáng sớm, Osborne đi kiểm tra nhà kho dược liệu như mọi ngày.
Hắn để ý thấy có một chiếc xe tải đang đậu ở cửa nhà kho.
Những thành viên của quân đoàn Thập Hoang Giả đang bận di chuyển từng cái rương lớn ở trên xe tải xuống.
Từng cái rương lớn được đặt ở cửa nhà kho, chúng rất chiếm chỗ.
Osborne nhíu mày, hắn bước tới hỏi: “Xe tải này là sao, những hàng hóa này là từ đâu tới? Tại sao lại xếp chúng ở trong nhà kho này?”
“Là của Phương Hằng, hắn nói hắn đã dùng hết một số thuốc phụ cần thiết để chế tạo thuốc rồi, nên hắn tự nghĩ cách để lấy được một lô.”
Osborne nghe được thì có hơi sững sờ.
Hắn đã dùng hết rồi?
Trong nhà kho nhiều dược liệu như vậy mà sao hắn có thể dùng hết nhanh như vậy chứ?
Hắn xem thuốc như là ăn cơm sao?
Osborne vẫn đang cảm thấy nghi ngờ, thì hắn thấy cách đó không xa, La Thập đang hùng hổ dẫn theo một đám npc của quân đoàn Thập Hoang Giả đi tới chỗ hắn.
“La Thập.”
“Osborne, Phương Hằng có đang ở trong nhà kho của ngươi không?” La Thập vừa nói vừa nhìn xung quanh bên trong nhà kho một cái: “Ta đang tìm hắn này, hắn bảo hôm nay sẽ cho ta một bất ngờ.”
“Ừ, ta cũng đang đứng đây tìm hắn.”
Osborne gật đầu một cái.
Đang nói chuyện thì một người canh gác ở bên cạnh vội vã đi tới, hắn ghé vào lỗ tai của Osborne mà nhỏ giọng nói mấy câu, kể lại chi tiết chuyện tối qua Phương Hằng đã triệu hoán đám zombie trong nhà kho.
Năng lực đặc thù của Phương Hằng là triệu hoán zombie.
Cả đêm hôm qua, cũng chẳng có người canh gác nào ở lại trong nhà kho để trông chừng.
Osborne nhíu mày, trong lòng hắn nảy sinh những câu hỏi.
Phương Hằng!
Hắn đúng là một kẻ khiến người ta lo lắng!
Đang nói thì lại có một chiếc xe tải chở đầy dược liệu từ xa chạy tới, sau đó đậu sát vào bên ngoài cửa nhà kho.
“Hey, La Thập, Osborne.”
Phương Hằng nhảy xuống xe tải và vẫy tay chào hai người họ.
Osborne hạ giọng hỏi hắn: "Phương Hằng, những dược liệu này là sao? Nghe nói ngươi đã sử dụng hết số dược liệu trong nhà kho rồi?”
“Đúng vậy, số dược liệu không đủ lắm, việc chế tạo sau cùng còn bị thiếu một loại thuốc phụ, nên ta đành ngừng sản xuất.”
Trong giọng nói của Phương Hằng mang theo một chút sự tiếc nuối.
Trong lòng Osborne càng thêm nghi ngờ, hắn cảm thấy trong miệng Phương không câu nào là thật.
“Những dược liệu này đều là do một mình ngươi người lấy được?”
“Dĩ nhiên, nó đã khiến ta hao không ít sức lực.”
“Hừ!”
La Thập hừ nặng nề một tiếng.
Sự kiên nhẫn của hắn đã bị tụt xuống đến cực hạn, lúc này hắn cắt ngang đoạn đối thoại giữa hai người.
“Hai người các ngươi, mấy cái tế chi mạt tiết này đợi lát nữa rồi hãy nói, Phương Hằng, điều bất ngờ mà ngươi đồng ý với ta đâu?”
“Đã chuẩn bị xong, hãy đi cùng ta, La Thập.”
Phương Hằng nói xong thì dẫn hắn đi vào nhà kho phía sau.
Osborne và La Thập đi theo hắn vào nhà kho.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà kho, Osborne chợt ngẩn người.
Lúc này, ở trong nhà kho, mấy tên dược tễ sư chế tạo chất thuốc ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt đầy mệt mỏi, họ đang bận bịu phân phối vật liệu chế tạo thuốc chiến thần.
Từng cái rương chứa số thuốc chiến thần thành phẩm được đóng gói chất thành đống ở bên rìa nhà kho.
Tình huống gì đây?
Hiện tại chỉ mới qua một đêm, từ khi nào mà xuất hiện nhiều lọ thuốc chiến thần thành phẩm thế này?
Thật sự đúng như lời Phương Hằng nói, số dược liệu bên trong nhà kho đều đã bị tiêu thụ hết, tất cả đều được dùng để chế tạo thành thuốc.
La Thập cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt, vẻ mặt hắn thoáng lộ vẻ mừng rỡ.
“Phương Hằng, ngươi nói những thứ thuốc này đều là thuốc chiến thần?”
“Hàng giả thì đổi trả.”